ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 833

Dạ Vô Yên nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lạ thay, chàng chẳng cảm

thấy lạnh chút nào, tựa như tất cả những cảm giác khác trong cơ thể chàng
đã hoàn toàn tê dại, chỉ còn lại cảm giác đau đớn mãi không ngừng mà thôi.
Chàng cảm thấy thân thể chàng đang bị một thứ vô hình nào đó cắt làm hai
mảnh, lại từ hai cắt thành bốn, lại từ bốn cắt thành tám, lại từ tám cắt thành
mười sáu… Cảm giác đau đớn đó, rõ ràng, sắc nhọn, từ trong ra ngoài,
hoàn toàn xé nát chàng.

Sắt Sắt không biết mình đang ở đâu, tựa như đang mơ, mà không phải là

mơ, bay qua bay lại, giống như đóa hoa từ trên cành, không biết sẽ rơi rụng
nơi đâu.

Những ngày tháng mơ hồ như thế không biết kéo dài bao lâu, cho đến

một ngày, Sắt Sắt cuối cùng cũng cảm thấy mình không còn bay bổng nữa,
trong bóng tối vô biên, ánh lên tia sáng và sự yên ổn, nàng chợt mở bừng
mắt ra.

Trước mắt ánh sáng mơ hồ, thoáng nghe thấy tiếng nói vui mừng của

một ai đó: “Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Mau đi báo với công tử.”

Sắt Sắt khẽ mở miệng, nhưng chỉ có thể thở hắt ra, mi mắt hơi nặng,

nàng lại nhắm mắt vào. Thoáng cảm thấy có một đôi tay ấm áp mạnh mẽ
nắm lấy cổ tay nàng, tựa như có người đang bắt mạch.

Rồi nàng lại chìm vào hôn mê.

Khi tỉnh lại lần nữa, trước mắt không còn thấy mơ hồ, một gương mặt

tươi cười hiện ra trước mắt: “Cô nương, cuối cùng cô đã tỉnh rồi, có đói
không, có khát không?”

Trong đầu Sắt Sắt thoáng trở nên trống rỗng, tiếp đó chuyện cũ như sấm

sét ập về, khiến nàng đau thấu tận tâm can.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.