ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 836

đánh vào trước ngực, khiến ngũ tạng bị tổn thương, buộc phải uống nhiều
thuốc.

Ở trong tiểu thôn trang ba tháng, đến khi sức khỏe hồi phục, tiết trời đã

sang xuân.

Một đêm, Sắt Sắt vào phòng Điền Thị, cười nói: “Điền đại thẩm, những

ngày qua, đa tạ đại thẩm cứu giúp, mới giúp ta nhặt về được tính mạng
mình. Đại ân không dám nói lời cảm tạ, nếu sau này đại thẩm có việc gì cần
giúp đỡ, ta nhất định sẽ tận toàn lực. Trên người ta, cũng chẳng có thứ gì
đáng giá, chỉ có mỗi chiếc trâm này, xin tặng đại thẩm thay cho lời cảm ơn.
Những ngày qua, ta ở đây quấy rầy, cũng đã khiến đại thẩm phải tốn không
ít tiền bạc.”

Sắt Sắt rút một cây trâm trên búi tóc, đưa cho Điền Thị. Nàng thường

ngày rất ít khi đeo trang sức, cây trâm này, cũng là món nữ trang duy nhất
của nàng.

Điền đại thẩm thấy vậy cười đáp: “Cô nương, không cần khách khí thế,

cây trâm này ta thật không dám nhận. Hôm nay cô nương nói những lời
này, có phải là muốn rời đi không?”

Sắt Sắt gật đầu, đáp: “Thân thể ta sớm đã bình phục, chỉ vì trời lạnh, đi

đường gian khổ. Nay trời đã sang xuân, không thể ở thêm được nữa.”

Điền Thị nghe thế đứng dậy, cài lại cây trâm lên búi tóc của Sắt Sắt,

cười nói: “Cây trâm này cô nương giữ lấy đi. Ta chỉ xin cô nương một việc,
ta vừa nhìn đã biết cô nương là người nhà quyền quý, có thể đem Ngư Nhi
đi theo được không? Đứa trẻ này thông minh lanh lợi, theo phu phụ ta sẽ
phải chịu khổ, chỉ mong có thể đi theo cô nương, mà được thấy thế giới bên
ngoài.”

Sắt Sắt chau mày: “Điền đại thẩm, bên ngoài không bằng trong thôn,

đâu đâu cũng đầy rẫy những nguy hiểm, Ngư Nhi sẽ phải chịu khổ đó. Hai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.