ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 885

“Vừa rồi khúc đàn đó là do cô đánh ư?” Dạ Vô Trần ngạo mạn hỏi.

Khúc đàn đó đương nhiên không phải do nàng đánh, là Sắt Sắt đánh.

Nhưng Tử Mê vẫn gật đầu cười đáp: “Là nô gia.” Ngón tay trắng trẻo nâng
bình rượu, rót đầy ly rượu trước mặt Dạ Vô Trần.

“Tử Nhi đa tạ công tử đã tới đây, chén này xin kính công tử.” Tử Mê dịu

dàng nói, thanh âm êm ái như dòng nước.

Dạ Vô Trần cười nhạt nâng ly rượu lên, đổ một ít rượu sang chén khác.

Một thị vệ nhanh chóng lại gần, cầm ly rượu, uống chỗ rượu mà hắn vừa đổ
ra. Từ khi Dạ Vô Nhai trúng độc ở Tuyền Cơ Phủ, Dạ Vô Trần rất cẩn thận
trong việc ăn uống.

Tử Mê tức giận bĩu môi: “Công tử, ngài làm như vậy lẽ nào sợ nô gia hạ

độc ngài sao?” Nói rồi, nàng cầm ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

Dạ Vô Trần nhướng mày, cười nhạt nói: “Cẩn thận vẫn hơn, ta cũng tin

cô nương không hạ độc ta đâu.”

Tử Mê nói: “Công tử, ngài nhìn xem, ta và thị vệ của ngài đều uống cả

rồi, lần này hẳn là không có độc rồi chứ.” Nàng đưa tay rót một chén nữa
đưa tới, Dạ Vô Trần liền cầm lên ngửa cổ uống cạn,

“Cô nương, đánh thêm khúc đàn nữa đi, bản công tử rất thích nghe.” Dạ

Vô Trần cười nói.

Tử Mê thấy hắn đã uống rượu, khuôn mặt đang cười rất dịu dàng bỗng

dưng trở nên đặc biệt nặng nề: “Công tử, thực ra khúc đàn vừa rồi không
phải do nô gia đánh, là công tử của nô gia tấu lên đó.”

“Ồ?” Dạ Vô Trần khẽ đặt ly rượu xuống, tựa vào ghế, kiếm mi chau lại:

“Công tử nhà nàng? Hắn ta đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.