ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 897

Trần Thượng thư thoáng ngẩn người, cổ họng như bị bóp nghẹt, tiếng

cười cũng vì thế mà im bặt. Nhóc con này hồng hào đẹp đẽ như được đẽo
bằng ngọc, khuôn mặt nhỏ bé trắng trẻo dễ thương khiến người ta không
đừng được chỉ muốn nhéo vào má cậu ta vài cái. Nhưng hàn khí và sự lạnh
lùng toát ra trên người vừa rồi thật khiến ông ta vô cùng sợ hãi. Bé vậy mà
đã có khí thế thế này, nó có đúng là con của Thái tử không vậy?

Đúng lúc không khí căng thẳng, bỗng nghe thị vệ cao giọng nói: “Tuyền

Vương tới!”

Trừ Thái tử và Dật vương, các thần tử khác đều đứng dậy thi lễ.

“Mọi người không cần đa lễ! Bình thân đi!” Một giọng nói từ xa truyền

tới, trầm thấp mà dễ nghe. Có điều, dường như còn lạnh lùng hơn trước.

Đó là thanh âm của Dạ Vô Yên. Sắt Sắt đến nay vẫn không hiểu được,

thanh âm của Dạ Vô Yên và Minh Xuân Thủy sao lại có thể không giống
nhau. Khi nàng giả làm Bích Hải Long Nữ, cố ý nén giọng xuống thấp để
nói chuyện, khiến thanh âm trở nên già cỗi trầm thấp. Nhưng Dạ Vô Yên
và Minh Xuân Thủy rõ ràng không phải nén giọng nói chuyện, bất luận là
thanh âm của Dạ Vô Yên hay Minh Xuân Thủy đều rất dễ nghe. Rốt cuộc
đâu mới là giọng thật của chàng, e rằng cả đời này nàng cũng không thể
biết được. Nghĩ vậy Sắt Sắt thấy có hơi đáng tiếc, nếu sớm làm rõ chuyện
này, thì khi giả làm nam trang, nàng cũng có thể thay đổi giọng nói rồi.

Sắt Sắt đứng sau Dạ Vô Trần, trên mặt không chút biểu cảm, cũng

không quay đầu nhìn người đang đi tới. Nàng rất ngạc nhiên, lúc này sao
lòng mình lại có thể bình tĩnh như vậy, lại còn có thời gian mà suy nghĩ
lung tung.

Dạ Vô Yên chầm chậm tới gần Thái tử Dạ Vô Trần, thi lễ nói: “Thần đệ

kính chào Thái tử Điện hạ!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.