ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 949

lên, tà áo đón gió bay phần phật.

Lần này Sắt Sắt ra tay có thể nói là cực kỳ nhanh gọn. Nếu là người

không biết võ công, quyết không thể nào có cơ hội phản kháng.

Có điều Mặc Nhiễm nói mình mất trí nhớ quên mất võ công, nhưng giây

phút này, gương mặt ngọc ngà của cô ta ánh lên nỗi kinh hoàng, thân hình
bất giác bay về phía sau, muốn tránh cành hoa đang bắn cực nhanh về phía
mình. Thân thủ cô ta không tệ, khẽ thở phào một hơi, nhưng dường như cô
ta đã yên tâm quá sớm, tránh được cành hoa nhưng không tránh được hoa
trên đó. Những cánh hoa bình thường mềm mại dịu dàng vậy mà lúc này
sắc như dao, bay qua mặt cô ta, vạch lên hết vết thương này đến vết thương
khác.

“A! A!...” Mặc Nhiễm ôm mặt, liên tục kêu lên. Lẽ nào sự giày vò phải

mài xương thay da bốn năm qua là vô ích ư? Lẽ nào khuôn mặt này không
thuộc về cô ta nữa?

Sắt Sắt nhìn những vết máu trên mặt Mặc Nhiễm, trong lòng nặng nề,

khuôn mặt đó hóa ra không phải là dịch dung. Nàng vốn muốn vạch bộ mặt
hoặc mặt nạ đó của cô ta ra.

Nghĩ lại việc đêm qua cô ta giơ tay ra định vuốt ve khuôn mặt Triệt Nhi,

nàng may mà đã kịp thời ngăn lại, nến không, quả thực không biết cô ta sẽ
hạ độc gì cho Triệt Nhi nữa. Sắt Sắt nghĩ lại mà vẫn còn thấy lo sợ. Sau khi
bị cự tuyệt, cô ta liền nắm lấy vai nàng. Có lẽ chính vào lúc đó cô ta đã hạ
độc nàng. Cô ta không dám cho nàng thứ độc phát tác ngay, mà chỉ hạ độc
nàng bằng thứ thuốc khiến nàng dần dần toàn thân vô lực. Thứ thuốc độc
đó khiến nàng không thể bảo vệ được Triệt Nhi.

Hàn ý trong mắt Sắt Sắt dâng lên, trường kiếm trong tay đột nhiên lao

tới, đâm về phía Mặc Nhiễm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.