ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 966

Chỉ e rằng thanh kiếm mới được lau sạch lại phải nhuốm máu rồi, Sắt

Sắt khẽ than.

“Xin hỏi Vương gia, không biết Vương gia bắt được tại hạ rồi sẽ xử trí

thế nào?” Sắt Sắt đột nhiên hỏi, nàng rất muốn biết Dạ Vô Yên bắt được
nàng rồi sẽ làm gì, có phải sẽ bắt nàng đền mạng cho Y Lãnh Tuyết?

Sắc mặt Dạ Vô Yên tối lại, nói không hề dung tình: “Đương nhiên còn

xem phu nhân bị thương nặng nhẹ thế nào! Nếu phu nhân chết, ngươi cũng
phải chết theo!”

Sắt Sắt ngẩng mặt hít sâu một hơi, khóe miệng nở nụ cười rất tươi, quả

nhiên là thế! Nàng quay đầu, ánh mắt trong trẻo liếc nhìn đám thị vệ đang
bao vây mình tứ phía. Ánh đao bóng kiếm từ hai phía cùng giáp công.
Trong khí thế hừng hực đó, Sắt Sắt tung người, y phục trên người bay phấp
phới, nhìn như bông hoa đang nở rộ trong bóng đêm mịt mùng.

Thị vệ nghe lệnh bắt sống nàng, xuất chiêu cũng không tàn độc, lại cũng

không có ý làm nàng bị thương. Nhưng dẫu sao bọn họ vốn đều là những
cao thủ ngàn người chọn một từ đám Ngân Dực quân của Dạ Vô Yên, nếu
nàng muốn thoát thân hẳn phải vô cùng vất vả.

Đánh nhau được một lát, không tránh khỏi bị thương nhẹ, trên áo nàng

dần thấm đẫm máu tươi, nhưng Sắt Sắt không hề cảm thấy đau, chút đau
đớn này có là gì so với nỗi đau đớn như tan nát toàn thân khi ngày đó nàng
ngã từ trên vách núi cao xuống? Cũng có thể con người và trái tim nàng
đều đã đau đớn quá đến mức tê dại mất rồi.

Dạ Vô Yên đứng bên ngoài vòng vây, một tay chống vào cây hòe, đôi

mắt phượng lạnh lùng nhìn Sắt Sắt. Cây hòe bên cạnh bị gió thổi ù ù, ngay
cả cành cây cũng rung lên bần bật.

“Dừng tay!” Dạ Vô Yên đột nhiên run lên, nói: “Các người lui ta, Bản

vương tự làm!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.