ĐẠO PHI THIÊN HẠ - Trang 964

rồi hai dòng máu mũi liền từ từ chảy xuống. Cô ta kinh hoàng kêu lên, ôm
mũi lùi lại mấy bước, nhìn hàn ý trong đôi mắt của Sắt Sắt, sắc mặt dần trở
nên trắng bệch.

“Vì sao ngươi muốn giết nàng?” Không ngờ Dạ Vô Yên đột nhiên mở

miệng, thanh âm vẫn lạnh lùng như trước, giống như băng tuyết tháng Chạp
trên mái nhà, đâm thẳng vào tim khiến trái tim nàng đau đớn.

Bàn tay cầm kiếm của Sắt Sắt khẽ run, nàng nhếch khóe miệng nở nụ

cười xán lạn.

Hóa ra... hóa ra sự dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng mà thôi!

“Đương nhiên là năm viên thuốc giải rồi! Tà công tử lại phát hàn độc,

Tuyền Vương không cho thuốc, nghe nói cô ta còn năm viên nên ta tới
cướp thôi.” Sắt Sắt ngước mắt chầm chậm nói, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng
nhìn thẳng vào mắt chàng.

Vì sao muốn giết cô ta?

Chỉ một câu nói mà đã cho rằng nàng là hung thủ.

Chàng chưa bao giờ tin nàng. Khi xưa trên vách núi Hắc Sơn, nàng nói

không phải nàng làm, chàng không tin. Bây giờ vì ả đàn bà này, chàng lại
chọn cách không tin tưởng nàng thêm một lần nữa. Hóa ra mối tình giữa
chàng và nàng chỉ là vở kịch do nàng tự diễn, còn chàng chưa bao giờ thực
sự tham gia vào.

Nàng đã yêu người đàn ông trước mặt này sao? Thôi bỏ đi! Chuyện cũ

như mây khói, hà tất phải nhắc lại, hãy coi đó chỉ là một cơn gió lạnh thổi
qua tà áo, một chốc sẽ tan biến ngay thôi.

Ánh mắt Dạ Vô Yên sững lại, nắm đấm trong ống ay áo siết chặt, móng

tay cắm vào da thịt. Trong đôi mắt đen vằn lên tia máu, trong mắt người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.