ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 112

Một bóng đen nhỏ vụt qua đầu khiến ông kêu lên, “Dơi!”

Địch Nhân Kiệt tiến vào bên trong, giơ đèn cao quá đầu. Tông Lê và Đào
Cam vẫn đứng sau, lặng lẽ tra xét khung cảnh rờn rợn phía trong địa cung.

Giữa căn buồng nhỏ hình bát giác là một bệ gỗ mạ vàng. Trên đó, một pháp
thể đang ngồi trên chiếc ghế chạm trổ phủ sơn mài. Xác ướp vận pháp phục
đầy đủ, gồm một áo choàng cứng bằng gấm vàng thêu kim tuyến, tấm khăn
lụa đỏ vắt qua hai bờ vai hẹp. Dưới chiếc mũ Phù Dung cao lấp lánh hoa
tiết vàng, một khuôn mặt nâu héo hắt đang nhìn chằm chằm vào ba vị
khách lạ qua khe mắt nhăn nheo. Trên cằm, bộ râu trắng lơ thơ đã rụng mất
một phần. Tay trái giấu dưới khăn lụa, tay phải nắm cây trượng bằng những
ngón tay mỏng và dài.

Địch Nhân Kiệt cung kính cúi đầu, hai người còn lại cũng mau mắn làm
theo. Sau đó ông tiến lên trước một bước và soi đèn lên vách. Trên mặt đá
đã đánh mịn, những bản kinh văn Đạo giáo được chạm khắc tinh tế với nét
chữ to đẹp rồi thếp vàng. Ngoài một chiếc rương lớn bọc da đỏ với ổ khóa
lớn bằng đồng kê sát bức vách phía trong, căn buồng không còn món nội
thất nào khác. Dưới tấm thảm dày màu đồng, các biểu tượng Đạo giáo được
thêu bằng chỉ lam. Không khí trong địa cung rất khô ráo.

Trong lúc họ đi vòng quanh bục gỗ, những con dơi nhỏ liên tục sà xuống
quanh chiếc đèn lồng, Địch Nhân Kiệt buộc phải xua xua chúng.

“Đám dơi này ở đâu ra thế này?” Tông Lê thấp giọng hỏi.

Chỉ vào hai lỗ hổng trên trần, Địch Nhân Kiệt đáp, “Đó chính là ống thông
hơi. Trong này rất khô ráo, khác hẳn phía bên ngoài.”

“Nhân đây, ngươi nên làm một bài thơ mới để dọa đạo trưởng xem sao,
nhưng chắc ngươi chẳng thể nào gieo được vần với từ ‘dơi’ đâu!” Ông nói
thêm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.