ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 116

HỒI 14

Chân đạo trưởng tỏ bày sự thật
Đôi đồng tử tố cáo kẻ gian

Khi nhận ra người đứng ngoài là huyện lệnh, đạo trưởng tỏ vẻ nhẹ nhõm
hẳn, những nét căng thẳng khi nãy đã giãn ra phần nào.

Ông ta lắp bắp hỏi, “Bái kiến đại nhân… bần đạo…”

“Vào trong hãy nói!” Địch Nhân Kiệt ngắt lời. “Bản quan có chuyện khẩn
cấp muốn nói.”

Đạo trưởng dẫn họ qua một buồng ngủ bày trí đơn giản, bước vào thư
phòng ấm cúng liền kề. Địch Nhân Kiệt để ý tới một mùi hương ngòn ngọt
lạ lùng xuất phát từ lư hương lớn đặt trên bàn.

Đạo trưởng đưa tay mời Địch Nhân Kiệt ngồi xuống ghế bành lưng cao
cạnh án thư, rồi ra hiệu cho Tông Lê ngồi gần cửa sổ. An tọa sau án thư,
Chân Trí mấy lần mở miệng định lên tiếng nhưng dường như ông ta vẫn
chưa lấy lại được bình tĩnh. Hẳn ông ta đã gặp phải một cú sốc rất lớn.

Địch Nhân Kiệt dựa lưng vào ghế bành, chăm chú quan sát gương mặt giần
giật của đạo trưởng một lúc, sau đó niềm nở cất lời, “Xin thứ lỗi cho bản
quan vì đã làm quấy quả lúc đêm hôm khuya khoắt thế này, mà không, phải
là rạng sáng mới phải! May thay, ta thấy ngài đã rời khỏi giường, còn ăn
vận chỉnh trang đến vậy. Phải chăng Chân Trí đạo trưởng đang chờ đợi ai?”

“Không. Dạ bẩm, bần đạo vừa chợp mắt một chút trên ghế bành tại buồng
riêng,” đạo trưởng cười gượng gạo. “Vài canh giờ nữa bần đạo phải chủ trì
lễ cầu kinh buổi sớm, nên… nên bần đạo thấy không cần thiết phải thay
đồ… Tại sao đại nhân lại đến từ lối cửa sau vậy? Bần đạo tưởng là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.