ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 124

chuyện với chính mình. Bản thân Ngọc Kính Chân nhân cũng không ngờ
mình đã bị đầu độc, ngài ấy tưởng bản thân đang thăng hoa. Xin đại nhân
hãy nhớ cho, cố đạo trưởng không hề nói đây là bài pháp cuối cùng hay
mình sẽ rời khỏi trần thế ngay khi bài pháp kết thúc. Không có lý nào ngài
ấy lại nói vậy. Ngọc Kính Chân nhân chỉ muốn truyền lại cho môn đệ
những lời mặc khải mà tiên giới đã ban. Sau đó, ngài ấy ngả lưng vào ghế,
muốn nghỉ ngơi một chút sau bài thuyết pháp dài. Nhưng rồi ngài ấy viên
tịch, lòng đầy mãn nguyện.”

“Hoàng thiên ơi!” Bấy giờ Tôn Thiên sư mới thốt lên. “Địch huyện lệnh,
ngươi nói quả là có lý! Nhưng tại sao tên Chân Trí ngu ngốc đó lại mưu sát
Ngọc Kính Chân nhân? Tại sao ông ta cứ khăng khăng phải thú tội trước
mặt ta?”

Địch Nhân Kiệt đáp, “Vãn bối cho rằng Chân Trí đã phạm một tội ác dơ
bẩn. Ông ta sợ rằng cố đạo trưởng đã phát hiện ra và đang có kế hoạch phơi
bày tội lỗi đó trong bức thư cuối cùng mà Ngọc Kính Chân nhân viết cho
Tông học sĩ, ngài ấy nghi ngờ rằng đã có một số hành động vô luân xảy ra
với các cô nương đến đây thọ giới. Nếu điều này lộ ra tất nhiên con đường
tu đạo của Chân Trí sẽ kết thúc trong đại lao.”

Tôn Thiên sư mệt mỏi đưa hai tay che mắt.

“Hành động vô luân ư?” Ngài lẩm bẩm, “Hẳn tên Chân Trí ngu ngốc đó đã
nhúng tay vào tà môn huyền thuật, bao gồm cả những buổi hành lễ với các
cô nương. Ta cũng phải có trách nhiệm trong việc này, Địch huyện lệnh à!
Ta không nên lúc nào cũng thu mình trong thư phòng riêng, đáng ra nên để
mắt theo dõi những chuyện đang xảy ra. Cả Ngọc Kính nữa, ngài ấy cũng
có lỗi phần nào. Tại sao ngài ấy không nói với ta về những nghi ngờ đó? Ta
cũng không ngờ…!”

Tôn Minh Thiên sư mệt mỏi ngừng lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.