ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 155

nương ấy là người của một môn phái giang hồ. Nàng ta bị bắt lúc trộm gà ở
một nông trang ngoài kinh thành. Bao phu nhân thân ái của ta đã hối lộ lính
gác để đưa nàng ta ra ngoài.”

“Ta hiểu rồi. Vị đạo sĩ có khuôn mặt phiền muộn kia là đại ca của Lưu cô
nương. Ta được biết hắn cũng mang họ Lưu, thi thoảng sắm vai du đạo sĩ
để lang thang đây đó. Hẳn hắn đã ghé đạo quán này từ trước. Nghi ngờ tiểu
muội bị sát hại ở đây, hắn quay lại trong thân phận kép hát Mặc Đức nhằm
tìm ra hung thủ và báo thù cho tiểu muội. Chân Trí đã đúng khi tỏ ra lo sợ,
họ Lưu là một kiếm sĩ tài hoa. Ông thừa hiểu những kẻ xuất thân môn phái
giang hồ luôn chấp nhất chuyện nợ máu phải trả bằng máu.”

Tôn Thiên sư bình thản đáp, “Chà, Chân Trí đã chết, chúng ta có thể đổ
mọi tội lỗi lên đầu ông ta, Mặc Đức hiếu chiến kia sẽ được thỏa mãn. Dẫu
sao lão hữu ấy thật là đáng trách khi định tố cáo ta để gỡ gạc chút tội trạng
của mình.”

Địch Nhân Kiệt gật đầu, “Đạo trưởng không hề tự tử. Đáng ra ta phải nghi
ngờ việc ấy mới phải. Chính ông đã đẩy Chân Trí khỏi chiếu nghỉ phải
không?”

“Đúng vậy!” Tôn Thiên sư vui vẻ đáp. “Ta tự nhận mình rất giỏi ứng biến!
Địch huyện lệnh à, ta cũng rất ấn tượng với suy luận của ngươi! Nó hợp lý
đến độ chính ta cũng suýt tin là Chân Trí đã tự tử! Thật tiếc khi ta không
thể kính ngươi nổi chén trà, căn buồng nhỏ bé này hơi thiếu thốn vật dụng.”

“Còn ai hỗ trợ ông ngoài Chân Trí và Bao phu nhân không?”

“Tất nhiên là hết rồi! Một huyện lệnh đầy kinh nghiệm như ngươi nên biết
rõ, nếu muốn giữ bí mật chuyện gì thì đừng bao giờ lôi kéo cả thiên hạ và
thê tử đầu ấp tay gối vào cuộc!”

“Ông đã giết Bao phu nhân tại đây?” Địch Nhân Kiệt vừa hỏi vừa nhìn con
dao phay đẫm máu dưới sàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.