ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 163

“Ngay sau khi đại nhân đến thư phòng của Tôn Thiên sư, thuộc hạ thấy hắn
đang lén lút gần đó. Thuộc hạ bám theo hắn, nhưng hắn quả là tay cáo già.
Thuộc hạ phải mất rất nhiều thời gian mới tiếp cận được hắn từ đằng sau,
đủ gần để quăng thòng lọng qua đầu hắn. Thuộc hạ thít sợi dây mảnh lại
cho đến khi hắn lịm đi, thế rồi thuộc hạ chỉ việc trói gô hắn lại.”

“Ngươi có thể cởi trói cho hắn!” Địch Nhân Kiệt gượng gạo nói. “Hắn
không phải là người chúng ta cần. Ta đã hiểu nhầm hắn suốt thời gian qua.
Mặc Đức vốn họ Lưu, hắn và tiểu muội là người của một môn phái giang
hồ. Đôi khi hắn cũng hành tẩu đơn độc, lúc đóng vai một du đạo sĩ, khi
khác lại là một kép hát. Hắn là kẻ tùy cơ ứng biến mà hành động nhưng hắn
đến đây với một mục đích chính đáng là báo thù cho cái chết của tiểu muội.
Sau khi cởi trói cho hắn, ngươi ra chiếu nghỉ và ngồi xuống với ta. Ta mệt
lắm rồi.”

Đoạn ông quay người bước tới chiếu nghỉ, bỏ mặc Đào Cam đứng chết
trân. Địch Nhân Kiệt ngồi xuống băng ghế gỗ, ngả đầu dựa vào bức vách.

Thấy Đào Cam đến gần, ông ra hiệu y ngồi xuống bên cạnh. Trong cảnh
tranh tối tranh sáng, ông thuật lại cho Đào Cam về việc mình phát hiện ra
mật thất và cuộc trò chuyện với Tôn Minh.

Địch Nhân Kiệt kết luận, “Ta không tự trách mình vì đã nhận nhầm mái tóc
bạc của Tôn Minh với cái mũ giáp của Mặc Đức. Không có lý do gì để ta
liên hệ một nhân vật đức cao vọng trọng như Tôn Thiên sư với những tội ác
đê hèn như vậy. Nhưng đáng lẽ ta phải nghi ngờ lão ngay khi Chân Trí thừa
nhận tội lỗi, nhờ đó xác nhận rằng quả thực có những hành động vô luân
với các thiếu nữ tại đạo quán này.”

Đào Cam bối rối mất một lúc rồi mới hỏi, “Bẩm đại nhân, vì sao điều đó lại
khiến ngài nghi ngờ Tôn Thiên sư được?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.