ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 17

“Dạ bẩm, Chân trí đạo trưởng đang đợi đại nhân ở thượng điện,” tiểu đồng
kính cẩn lên tiếng khi họ bước vào hành lang dẫn tới cầu thang.

Huyện lệnh dừng bước, “Ta sẽ đến đó ngay bây giờ.”

Địch Nhân Kiệt chăm chú lắng nghe, tiếng mưa dường như đã nhẹ hơn.
Ông mở cánh cửa sổ mà lúc trước đã trông thấy cảnh tượng kỳ lạ, chỉ có
mấy hạt mưa nhỏ từ bóng tối bên ngoài hắt vào. Ông đợi đến khi một tia sét
lóe lên chiếu sáng dãy nhà đối diện, tận mắt thấy một bức tường gạch kín
mít trước mặt, phía trên cao là hai cửa sổ của tòa lầu. Bên dưới, bức tường
chạy dài tới tận một gian nhà ống muống chia tách hai dãy nhà. sấm lại
đánh rền vang. Ông đóng cửa, quay sang nói với tiểu đồng, “Thời tiết thật
quái quỷ! Ngươi đưa ta đến dãy nhà kho đối diện kia!”

Tiểu đồng kinh ngạc nhìn ông, hoài nghi nói, “Bẩm đại nhân, chúng ta sẽ
phải đi một quãng đường khá dài! Trước hết phải xuống hai tầng lầu để đến
thông đạo giữa hai dãy nhà, sau đó đi lên hai…”

“Mau dẫn đường!” Địch Nhân Kiệt ra lệnh dứt khoát.

Đào Cam tò mò nhìn huyện lệnh. Thấy khuôn mặt bình thản của Địch Nhân
Kiệt, y đành nuốt lại câu hỏi đang chực chờ trong miệng.

Ba người lặng lẽ bước xuống cầu thang tối. Tiểu đồng dẫn họ băng qua một
thông đạo hẹp rồi leo lên một cầu thang dốc đứng. Ở giữa chiếu nghỉ là một
miệng giếng trời rộng, vuông vức. Thoang thoảng trong không khí, mùi
hương trầm Thiên Trúc lan tỏa qua những mắt cáo được trổ trên các bức
màn quây bốn phía miệng giếng.

“Bẩm đại nhân, bên dưới chính là đại sảnh của thượng điện,” tiểu đồng giải
thích. “Chúng ta đang ở cùng lầu với buồng nghỉ của đại nhân bên dãy nhà
phía Đông.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.