ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 18

Tới một hành lang hẹp và dài, tiểu đồng nói thêm, “Dạ bẩm, lối này sẽ dẫn
đến gian nhà kho ạ.”

Địch Nhân Kiệt đứng lặng như tờ. Vừa vuốt bộ râu đen dài, ông vừa liếc
nhìn ba cánh cửa sổ trên bức tường thạch cao phía bên phải. Bậu cửa sổ
cách sàn nhà chừng hai thước.

Tiểu đồng đẩy mở một cánh cửa nặng nề, dẫn khách nhân vào một gian
phòng hình chữ nhật trần thấp. Ánh sáng từ hai ngọn nến soi tỏ những
rương hòm xếp thành chồng cao.

“Sao lại để nến cháy ở đây?” huyện lệnh hỏi.

“Thưa đại nhân, các đạo sĩ liên tục ra vào kho để lấy mặt nạ và pháp phục,”
tiểu đồng vừa trả lời vừa chỉ vào những chiếc mặt nạ bằng gỗ lớn cùng với
áo mão sặc sỡ treo gọn thành hàng phía bên trái. Một giá gỗ lớn chiếm trọn
bức vách bên phải, cắm đầy thương kích, giáo mác, đinh ba, cờ phướn và
các vật dụng khác dùng trong các nghi lễ diễn xướng. Địch Nhân Kiệt nhận
thấy cả hai bên tường không có lấy một khung cửa sổ, căn buồng chỉ có hai
ô cửa nhỏ trên bức vách đối diện họ. Ông ước chừng hai ô cửa ấy đều trổ ra
bức tường ngoài đạo quán và nhìn về hướng đông. Ông quay sang tiểu
đồng, “Ngươi chờ bọn ta bên ngoài.”

Đào Cam đang quan sát gian phòng, tay vân vê mấy sợi râu mọc ra từ nốt
ruồi bên má trái. Y khẽ hỏi, “Đại nhân, gian nhà kho này có vấn đề gì hay
sao?”

Địch Nhân Kiệt kể cho y về cảnh tượng kỳ lạ mà mình đã chứng kiến khi
đang ở dãy nhà đối diện. “Viên giám viện cũng khẳng định nhà kho này
chẳng có cửa sổ nào nhìn ra dãy nhà chúng ta đang ở. Rõ là ông ta nói thật.
Ta cũng khó lòng tưởng tượng ra tất cả mọi chuyện! Nữ nhân kia đã mất
cánh tay trái từ trước, không hề có vết máu nào trên thân thể nàng ta. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.