ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 26

Họ cùng ngồi xuống ghế tựa bên cạnh trường kỷ trong lúc tiểu đồng pha trà
trên chiếc bàn sơn son đặt ở góc buồng.

“Đã làm phiền đạo trưởng rồi,” Địch Nhân Kiệt bắt đầu. “Cuộc viếng thăm
của ta lại trùng với điển lễ trọng đại của đạo quán, hẳn Triều Vân quán phải
đón tiếp nhiều quan khách lắm. Ta e việc mình qua đêm ở đây sẽ gây bất
tiện cho đạo quán.”

Dù đôi con ngươi bất động của đạo trưởng vẫn hướng thẳng về phía Địch
Nhân Kiệt, nhưng ông vẫn có cảm giác kỳ lạ rằng ánh mắt ấy lại đang chìm
vào nội tâm kín đáo. Đạo trưởng nhướng đôi mày cong dài, thấp giọng khô
khốc thưa, “Bẩm đại nhân, chuyến viếng thăm của ngài không gây bất tiện
cho đạo quán chút nào. Lầu hai và lầu ba của dãy nhà phía Đông có tận hơn
bốn mươi buồng nghỉ cho quan khách, tuy nhiên lại chẳng có căn buồng
nào đủ tốt cho khách quý như huyện lệnh ngài!”

“Chốn nghỉ ngơi của bản quan vô cùng thoải mái,” Địch Nhân Kiệt vội trấn
an, đón lấy chén trà nóng mà tiểu đồng đang cung kính dâng. Đầu đau như
búa bổ, ông cảm thấy mình khó mà trò chuyện theo lễ như thường.

Địch Nhân Kiệt quyết định đi thẳng vào vấn đề, “Ngay sau khi nhận lệnh
trị nhậm Hán Nguyên, bản quan đã rất nóng lòng tìm dịp viếng thăm Triều
Vân quán, những mong được thỉnh giáo đạo trưởng và chiêm ngưỡng quần
thể kiến trúc cổ kính danh tiếng này. Tuy nhiên, suốt cả mùa hè vừa rồi,
công sự bận rộn nơi nha phủ không cho phép ta rời khỏi trấn nửa bước.
Nhân đây, ta muốn hỏi ngài một số chuyện.”

“Đại nhân, mời hỏi. Chẳng hay ngài muốn tìm hiểu chuyện gì?”

“Bản quan muốn biết chi tiết hơn về ba cái chết ở đây hồi năm ngoái,” Địch
Nhân Kiệt nói, “chỉ để hoàn thiện ký lục của nha môn mà thôi.”

Đạo trưởng ra hiệu cho tiểu đồng lui ra. Khi cánh cửa khép lại, ông ta mỉm
cười vẻ phật ý, “Đại nhân, nơi đây có hơn một trăm đạo sĩ, chưa kể đến đạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.