ĐẠO QUÁN CÓ MA - Trang 91

Đưa tay định khép cửa tủ lại, Địch Nhân Kiệt chợt sững người, trừng mắt
nhìn cánh tay trần của thiếu nữ. Đôi cánh tay thon gọn nổi lên những cơ
bắp săn chắc, bắp tay phủ một lớp lông đen. Một vết sẹo đỏ chạy dọc theo
cánh tay trái. Tấm áo ngoài rơi xuống, để lộ tấm thân trần của một nam
nhân.

Huyện lệnh thản nhiên đẩy mở cánh cửa, húng hắng giọng, “Bản quan là
huyện lệnh Hán Nguyên, trót bước nhầm vào buồng này.”

Thấy con gấu chồm về phía trước gầm gừ, ông nhanh chóng nói thêm,
“Mau bảo con vật đó đứng lại!”

Thanh niên chết trân nhìn bóng người núp trong tủ. Đoạn y lớn tiếng ra
lệnh cho con gấu. Con vật ngoan ngoãn trở lại góc buồng, miệng vẫn không
ngừng gầm gừ, lông trên cổ dựng đứng.

“Đại nhân có thể bước ra khỏi tủ được rồi!” Y nói cộc lốc. “Nó sẽ không
dám làm gì ngài đâu.”

Địch Nhân Kiệt chui ra ngoài, đi về phía chiếc ghế cạnh bàn, mắt vẫn
không rời khỏi con ác thú.

“Đại nhân cứ ngồi xuống đi!” Nam nhân kia tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. “Thảo
dân đã nói là an toan rồi mà!”

“Ngay cả thế, ta vẫn muốn ngươi xích nó lại!” Địch Nhân Kiệt đáp cộc lốc.

Thanh niên gỡ bộ tóc giả, sau đó bước về phía con gấu và gắn sợi xích nặng
vào vòng kim loại trên cổ con vật. Đầu kia của sợi xích được móc vào song
cửa sổ. Địch Nhân Kiệt thầm công nhận tiếng chốt khóa xích ấy là một
trong những âm thanh du dương nhất trần đời. Bấy giờ ông mới yên tâm
ghé mình ngồi xuống ghế tre.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.