ĐẤT GIA ĐỊNH VÀ BẾN NGHÉ XƯA - Trang 288

SƠNNAM

BẾN NGHÉ

XƯA

- Họ làm chuyện lạ, cô xem giùm tôi. Chuyện nhỏ

thôi. Cái gói này chẳng đáng bận tâm trí. Mà thật tôi
cũng không hiểu. Chẳng lẽ bắt người đàn bà đó mà tra
khảo, kềm kẹp. Chồng nó mượn tiền của người ta để
mua bán, cờ bạc thua không trả được. Mượn tiền có giấy
tờ, không trả thì tôi bắt giam. Đây...

Cô hầu khép nép nhận cái gói giấy. Rồi đến phía

sau nhà bếp mở ra. Thoạt tiên cô nghĩ thầm:

- Không chừng đó là một thang thuốc Nam.
Trông tấm giấy thấy vài cái lông vịt, một cọng cỏ,

một lá trầu lại có một đồng tiền kẽm. Đáng chú ý nhất
là vài sợi tóc dài. “Hèn chi chú lính kêu bảo là bùa phép,
để trấn ếm”. Trên nhánh ổi, chim chìa vôi hót. Nọc trầu
khoe lá xanh tơ. Phía trại dành cho gia đình của lính
hầu, giọng hát ru con ngân nga, tỏ rõ. Cô lắng nghe:

Ở đây Chợ Quán thêm sầu,
Cơm ăn chẳng được, ăn trầu giải khuây...

Đứa bé khóc nhỏ, chắc là mẹ nó đang lo nghĩ, tự

nhiên mà hát lên câu hát ươm mọc sẵn trong tâm tư tự
thuở nào.

“Ăn trầu giải khuây, nào phải thiếu cơm; có cơm

nhưng buồn rầu, ăn không nổi. Tâm trạng con người
dường như giống nhau. Trầu ăn nhiều quá, làm cho
miệng mồm và luôn cả bao tử như chai cứng. Say trầu,
cũng như say rượu, say thuốc. Ăn liền miệng thì buồn.
Lá trầu

, lá trầu trong gói giấy là gợi thương nhớ, lo lắng

cho chồng bị giam cầm”. Nghĩ vậy cô hầu giật mình,
thấy mình nông cạn không lanh lẹ. Người đàn bà nọ vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.