ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 100

làm vừa cười đùa vui vẻ. Lucia còn bảo:
- Đêm ấy, nghe ông ấy bảo thằng Vincent là thiên thần, tao biết ba tụi
bây điên lên rồi.
Khi bà sửa soạn đi, Gino hỏi:
- Hôm nay ba về thật hả mẹ?
Bà không hiểu vì sao mặt nó thoáng lo âu, bảo:
- Chẳng hôm nay thì ngày mai, đừng lo, con ạ.
Vincent hét toáng lên:
- Hoan hô! Hoan hô!
Octavia bảo:
- Để con tắm rửa, thay quần áo cho chúng nó để đón ba.
Trước khi cùng đi với mẹ, Larry dặn dò:
- Nếu được đưa ba về hôm nay, các em không được quấy, để ba nghỉ.
Ba sai làm gì, phải làm ngay, nghe không?
Nghe thằng con lớn nói, bà khoái chí quá chừng. Như vậy là mọi chuyện
đều tốt đẹp, cái đêm khủng khiếp đó không có gì là nghiêm trọng. Mọi
người chỉ vì căng thẳng nên quá sợ, chớ thật ra cũng chẳng cần phải gọi
cảnh sát, xe tải thương làm gì. Mà biết đâu có lẽ như vậy cũng hay, bây giờ
cả nhà mới quấn quít nhau hơn.
Trong bộ áo đen, tay ôm bọc đồ ăn, Lucia Santa đi bộ tới trạm xe điện.
Larry đi sát bên mẹ như một thằng con ngoan ngoãn, hiếu thảo.
Tới nơi, hai mẹ con đứng đợi trước bàn hướng dẫn đông nghẹt người. Sau
thời gian dài chờ đợi, họ được thông báo là phải đi gặp bác sĩ trước. Hai mẹ
con phải dắt nhau đi tìm văn phòng bác sĩ.
Người ta đồn đãi cái bệnh viện to lớn này có toàn nhân viên, bác sĩ, y tá tài
giỏi nhất thế giới, chế độ săn sóc người nghèo chu đáo, tận tình. Nhưng với
Lucia Santa, trong buổi chiều chủ nhật này, dường như bệnh viện Bellevue
là địa ngục của người nghèo khổ, một nơi để họ phải chịu nhục nhã, đau
đớn lần cuối cùng trên đời trước khi đi vào cõi chết. Hiển hiện đầy rẫy
những con người cặn bã, đắng cay, tuyệt vọng. Bệnh nhân lao ủ rũ ngồi đầy
ban công, nhìn ra thành phố bê tông đá sắt, hít vào buồng phổi mục rữa cái
không khí đầy khói than thành phố nhả ra. Người già lão nằm bơ vơ, thưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.