ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 124

thằng Joey đang khóc, mặt mày sầu thảm vô cùng. Gino lại gần hỏi:
- Chuyện gì vậy Joey? Mẹ mày làm sao hả?
Joey vừa lắc đầu vừa khóc. Gino bảo:
- Đánh bài không? Tao có mười sáu xu này.
Joey gào lên:
- Tao không có xu nào hết. Tao mất hết tiền rồi. Ba tao bảo gửi tiền
ngân hàng. Bây giờ ngân hàng làm mất hết tiền của tao rồi. Vậy mà ba tao
còn cười được. Ai cũng bảo tao để dành tiền để lớn lên làm vốn, bây giờ
chúng ăn cắp hết của tao, còn bị cười chê.
Nó vừa khóc hu hu vừa chửi thề tán loạn.
Gino run cả người. Hơn ai hết, nó biết đối với thằng bạn nó thì tiền liền với
ruột. Biết bao lần Gino mua kem, phải cho Joey liếm một miếng cho đỡ
thèm. Vì Joey để dành hai hào mua kem để gởi ngân hàng. Biết bao chủ
nhật thằng Joey nằm chèo queo ở nhà, cũng chỉ vì tiền gửi tiết kiệm. Thấy
chiếc xe bán hàng với dồi nóng, những trái cam tươi, thằng Joey ráng nhịn
thèm, lặng nhìn chiếc xe đi qua. Nó ăn bằng mắt vẫn được mà. Còn Gino
tuy phải bỏ tiền ra cho bạn ăn, nó vẫn quý thằng Joey. Dù trong năm chỉ có
một lần lễ Phục sinh, đứa nào cũng bỏ vài hào mua mấy quả trứng nhuộm
màu, Joey vẫn khư khư ôm túi bạc. Gino hãnh diện vì có thằng bạn giàu
nhất trường, giàu nhất đại lộ Số Mười. Nó e dè hỏi:
- Này Joel, cậu mất bao nhiêu?
- Hai trăm mười đô la.
Hai đứa nhìn sững nhau. Không bao giờ Gino mơ có số tiền lớn như vậy.
Lần đầu tiên thằng Joey nhận ra thảm kịch của nó khủng khiếp quá cỡ. Nó
rên lên "Ôi Chúa ơi!".
Gino bảo bạn:
- Thôi, lượm sách vở, về nhà đi Joey.
Joey đứng bật dậy, điên cuồng đá tung mấy quyển sách:
- Kệ mẹ sách! Kệ mẹ trường! Tao không cần ai hết. Tao không về nhà.
Nó chạy ngược lên đại lộ Số Chín, chìm khuất vào buổi chiều đông xám
xịt.
Gino lượm đống sách vở rách nát, dính đầy đất cát, phân ngựa chùi vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.