ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 131

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 10

Tháng ba. Chiều chủ nhật. Octavia đứng trong bếp, ngó xuống phía sau
những căn nhà cho mướn này là một khoảng sân rộng, chia thành nhiều
mảnh bằng những hàng rào.

Octavia ngắm nhìn khoảng đất lởm chởm gạch đá. Ai đó nhớ "quê xưa"
dùng một cái thùng, với chút đất, trồng cái cây khẳng khiu, lưa thưa mấy
cái lá vàng vọt. Trong ánh sáng bàng bạc buổi chiều đông, một chậu bông
trống rỗng màu đỏ nổi bật trên nền xi măng. Trên khoảng không, chằng chịt
dây phơi quần áo được giăng từ cửa sổ tới những cọc cây cuối sân.

Octavia cảm thấy mệt mỏi khủng khiếp. Có lẽ tại trời lạnh, mùa đông kéo
dài, không chút nắng và cũng có thể vì những giờ làm việc dài đằng đẵng.
Kinh tế khủng hoảng, giờ làm tăng, lương lại bớt. Đêm đêm mấy mẹ con
còn phải nhận việc đính khuy áo lẻ vào vỉ cạc tông để kiếm thêm tiền. Ngặt
nỗi mấy thằng em cô chê tiền công bèo quá, "một xu một vỉ" nên ít khi chịu
làm. Cô đành cười trừ với chúng.

Cô cảm thấy toàn thân nóng hổi, đầu, ngực nhức buốt. Tâm trí lo lắng. Mất
khoản tiền chu cấp của Larry làm sao lo nổi cho mấy đứa nhỏ đây? Mấy
tuần nay, cô phải đi rút tiền tiết kiệm. Vậy là ước mơ dành dụm để làm chủ
một mái nhà tiêu tan hết.

Nhìn xuống quang cảnh tiêu điều, chỉ có con mèo đang đủng đỉnh bước
trên ngọn hàng rào, Octavia nghĩ tới Gino và Sal. Hai thằng nhỏ đang lớn
lên để rồi lại trở thành những con người lao động ngu dốt, thô lỗ, tục tằn,
sống chui rúc trong khu ổ chuột, nuôi bầy con nheo nhóc trong cảnh nghèo
hèn. Một mối lo tràn ngập trong lòng cô, kéo theo cơn buồn nôn, choáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.