ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 193

ngoãn, chứ đừng dính vào mấy con bé Ái Nhĩ Lan lêu lổng là được rồi.

Vincent cười khoái trá, cứ như lúc nào nó cũng có cả đống con gái mê mệt
nó. Nhưng vừa thắt cà vạt, vừa nhìn nụ cười giả tạo của nó trong gương,
Vincent lại cảm thấy chán nản, buồn rầu.

Nó đã quen với những lời tâng bốc của gia đình "Ông tướng này ngầm
ngầm vậy mà gớm lắm đấy, phải coi chừng. Trời mới biết, quanh đây tướng
này có mấy bồ".

Nhưng Chúa ôi, quần quật từ bốn giờ chiều đến nửa đêm, suốt từ thứ ba
đến hết ngày chủ nhật. Bồ bịch ở đâu? Thật ra nó không có thằng bạn nào
cùng trang lứa. Bốn năm trời loanh quanh với toàn đồng nghiệp trong văn
phòng vận tải thue. Vincent bực dọc bước vội ra khỏi nhà.
- Khuya rồi con còn đi đâu? Làm gì? Hiền lành thế chơi với đứa nào
rồi cũng bị bắt nạt thôi.

Người mẹ thở dài ca cẩm. Octavia vớ quyển sách trước mặt, ước gì ngả
lưng ngay xuống giường. Nhưng cô cũng biết trong căn hộ yên tĩnh, sạch sẽ
ở Bronx, chồng cô sẽ không ngủ cho đến khi cô trở về. Anh ta sẽ hết đọc lại
viết trong căn phòng có màn che với ánh sáng êm dịu, thảm trải sàn. Và
anh sẽ đón cô bằng nụ hôn dịu dàng, hỏi "Em về thăm nhà vui chứ?"
Bà mẹ lên tiếng:
- Có về thì về đi, khuya rồi. Thấy mày về qua đường hầm ban đêm tao
hãi quá. Lảng vảng toàn lũ bất lương.
- Còn sớm mà. Con lo cho mẹ quá. Có lẽ con phải đến ở đây mấy ngày
coi chừng lũ trẻ, để mẹ nghỉ ngơi.
- Coi chừng chồng cô ấy, kẻo rồi lại khổ như tôi.
- Thì con dọn về ở với mẹ là cùng chứ gì.
Bà nhìn cô lom lom, không xem đó là câu nói đùa:
- Mày làm mẹ thức dậy giữa lúc đang mơ khiếp quá. Trong mơ, mẹ
rủa thằng khốn Gino y như lúc thức vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.