ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 199

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 20

Còn đâu những kẻ cùng khổ, phẫn chí nguyền rủa nước Mỹ và những giấc
mơ Mỹ. Có ai ngờ chiến tranh Châu Âu, kéo theo nào Anh, Pháp, Đức và
cả Mussolini thi nhau phung phí mạng người, lại làm đầy túi tiền cho đám
dân Ý nghèo mạt rệp ở phía tây thành phố này đến vậy. Cuộc khủng hoảng
kinh tế khủng khiếp đã chấm dứt. Chẳng còn ai phải năn nỉ xin miếng ăn,
mấy thanh tra cứu tế bị tống ra khỏi nhà. Bây giờ, người ta lên kế hoạch
mua nhà tận bên khu Long Island sang trọng.
Thật vậy, chiến tranh Châu Âu đã tạo ra khối công ăn việc làm. Tiền đẻ từ
những công việc cung cấp quân dụng cho những kẻ bắn giết nhau, đến
người nghèo cũng có thể làm giàu bằng sự bất hạnh của thế giới.

Dân chúng miền nam Ý, như Sicily, Naples, hay những cư dân Ý sống
trong khu tây New York chẳng quan tâm chuyện Mussolini thắng trận hay
không. Hàng bao thế kỷ rồi, chính phủ là kẻ thù truyền kiếp của cha ông, tổ
tiên họ. Nhà giàu khinh bỉ họ. Chính quyền điếm đàng La Mã hút máu mủ
họ. Sống an toàn trên đất Mỹ này là có phúc lớn rồi.

Nhưng có một người không hài lòng, đó là mụ Teresina Coccalitti. Thời
buổi vàng son, ai cũng có công ăn việc làm, mụ đâu còn thể rêu rao con cái
thất nghiệp để nhận tiền cứu tế. Mụ đành âm thầm buôn từ đường, mỡ tới
vải vóc. Mụ thì thầm với Lucia Santa "Đừng tưởng bở, thế nào cũng có
ngày…". Nhưng rồi mụ câm như hến, không nói tiếp. Lucia chẳng hiểu mụ
định nói gì? Ngày nào? Làm sao? Thật ra thì cũng có một vụ bắt lính,
nhưng cả khu phố chỉ có một thằng bị gọi. Chẳng có gì nghiêm trọng.

Lúc này Lucia Santa quá bận rộn, không quan tâm gì đến những câu nói úp
mở của mụ bạn già. Tiền bạc lại đang đổ vào nhà như nước. Ở thứ về, trẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.