ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 207

- Lefty, mình biết bồ chỉ lầm lẫn thôi. Nhưng bồ khư khư giữ báo cáo đó,
cậu biết mẹ mình sẽ ra sao chớ? Bà hoá điên mất. Ngày còn bé, cậu vẫn đến
nhà mình ăn uống, cậu nỡ làm vậy với mẹ mình sao?
- Mình cũng phải nghĩ đến vợ con chớ. Nếu mình thay đổi báo cáo, bên
đường sắt sẽ phải bồi thường. Như vậy có nghĩa là từ bảo hiểm tới đường
sắt đâu để mình yên. Không được đâu. Đừng yêu cầu mình làm chuyện ấy.
- Bồ sẽ được nhận nửa số tiền bồi thường và tôi yêu cầu bồ đấy.
Lefty cười tức giận:
- Chỉ vì mày là đàn em của di Lucca, muốn gây áp lực với tôi đấy à?
Đó gần như một lời thách thức, một nhắc nhở vụ Lefty đã đấm gục Larry
ngày còn bé.
Thình lình một giọng nói cất lên, làm Gino lạnh cả người, không nhận ra
nổi. Một giọng đầy tàn nhẫn, hăm doạ - giọng của chính anh Larry của nó:
- Tớ sẽ đóng đinh cậu lên thánh giá!
Nỗi hãi hùng tràn ngập trong xe. Gino bật tung cửa, ra khỏi xe cho thoáng
mát. Nó muốn bỏ đi ngay, nhưng lại sợ anh nó có hành động với Lefty. Rồi
nó thấy Larry ra khỏ xe và Larry thò tay đưa cho hắn một cuộn tiền. Khi
Lefty đi khỏi, Gino lên ghế trước ngồi. Nó không dám nhìn mặt ông anh.
Trên đường về, Larry mệt mỏi nói:
- Đừng tin những chuyện vớ vẩn của thằng ấy, Gino ạ. Tai nạn nào thiên
hạ chẳng đặt điều nói láo. Chẳng đứa nào chịu nhận lỗi cả. Cảnh sát đường
sắt bảo anh là Vincent say, nồng nực mùi rượu mà. Lỗi nó thật, nhưng đời
nào có chuyện nó nhảy vào đầu tàu.
Ngừng một lát, dường như muốn cắt nghĩa thêm cho những hành động của
mình, Larry bảo:
- Chúa ôi, tao chỉ vì mẹ. Tao lo cho bà già quá.

Hai anh em đều không dám nhắc tới tên Vincent.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.