ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 210

thèm đến nhìn mặt? Mày biết thằng anh mày thương yêu mày như thế nào,
mà khi nó còn sống, có bao giờ mày bớt chút thì giờ đàn đúm với lũ bạn
quý, để giúp đỡ anh, an ủi anh? Chưa bao giờ mày thương xót nó, cho nó
được cái gì. Bây giờ mày định tỏ ra ân hận à? Rót cà phê, đem áo cho tao,
thì mày sẽ không là thằng súc sinh nữa sao?
Bà ngừng một lúc, rồi quát lên:
- Cút xéo! Tao không muốn nhìn thấy mặt mày!
Nó biết trước bà sẽ chửi mắng nó như thế. Nó thẫn thờ nhìn quanh như cầu
cứu. Nhưng những khuôn mặt quanh nó như đang hoảng hốt chứng kiến
một nạn nhân đang bị phanh thây xé xác. Nó buông cái áo của mẹ rơi
xuống sàn, đi giật lùi tới khi đụng thành cửa sổ.
Nó nhắm mắt, khi giọng bà oang oang tiếp tục:
- Cởi áo ra, tao không cần mày đi. Ở lại nhà, trốn tránh trách nhiệm như
một con vật, như mày thường làm.
Octavia vừa tức giận vừa năn nỉ:
- Thôi đi! Mẹ điên đấy à?
Rồi nó nghe tiếng rên rẩm tấm tức của Lena, tiếng mẹ nó cười quái đản lẫn
trong tiếng sột soạt của quần áo khi mọi người xuống cầu thang. Octavia
ghé tai nó thì thầm:
- Đừng để ý những lời mẹ nói, em ạ. Nói vậy nhưng mẹ muốn em đi lắm
đấy.
Thấy nó vẫn im lìm, cô lo lắng hỏi:
- Gino, em không sao chớ?
Nó gật đầu .
Căn hộ hoàn toàn yên lặng. Từ từ, nó mới nhìn rõ mọi vật. Trong ánh sáng
vàng vọt của đèn điện, bàn ghế, ly tách như trôi nổi bềnh bồng…
Nó lau chùi dọn dẹp xong, mặc lại áo, buộc băng tang, nó ra khỏi nhà. Ra
tới đường, Gino đi vượt qua những vòng hoa đi sau cùng của đám tang.
Những bông hoa đen ngòm trong đêm tối.
Nó thả dốc đường Số Mười, đi qua nơi trước đây còn cây cầu cũ. Nó chợt
thấy tấm bảng tên đường "công viên thánh John". Tên là công viên, nhưng
chẳng có bóng dáng cái cây nào. Nó nhớ anh Larry thường khoe, phóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.