ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 219

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 23

Đêm hè, mấy bà già trong khu phố lại quây quần bàn bạc, than thở cho số
phận khốn khổ của nhà Lucia Santa.

Lúc đầu , tất cả đều kêu lên đầy thương xót:
- Số kiếp gì mà khổ vậy, chồng trước chết, chồng sau bỏ mạng trong
nhà thương điên, thằng con khôn lớn, đã kiếm được miếng ăn cho gia đình,
lại cũng lăn đùng ra mà chết. Sao mà thê thảm, bất hạnh đến thế được. Trời
đất, thánh thần gì mà cay nghiệt thế nhỉ?

Mọi người gật gù, đồng ý, cho đến khi một mụ già, cả đời cũng đầy ắp
khốn khổ, lên tiếng "Đúng, đúng là chị ta khổ thật đấy. Nhưng dù sao còn
đứa con gái lớn làm cai thợ may, thông minh, lấy được thằng chồng đĩnh
đạc đàng hoàng. Rồi còn mấy đứa con trai. Thằng Larry vợ con đề huề, làm
nghiệp đoàn bánh, tiền bạc thiếu gì. Bây giờ, thằng Gino lại ngoan ngoãn,
là đầu tàu của cả nhà đấy, làm việc quần quật trong sở đường sắt, chẳng
bao giờ gây rắc rối với pháp luật. Thằng Sal học hành được khen thưởng,
mai kia chắc là thầy giáo, giáo sư chứ chẳng vừa. Còn Lena đúng là con gái
Ý, hiếu thảo ngoan ngoãn, chăm chỉ việc nhà. Thấy chúng nó kính trọng
mẹ mà ham. Hai đứa có gia đình rồi, vẫn đều đặn biếu tiền me. Thằng Gino
tháng tháng đưa cho mẹ nguyên phong bì tiền lương".

Không chồng thật đấy, nhưng thử ngắm mấy lão chồng trong khu phố này
xem, chưa chắc chị ta là người bất hạnh đâu. Dù thằng Vincent vắn số,
nhưng khi sống, nó chẳng làm gì để gia đình mang tai tiếng. Nó ốm yếu,
chẳng may ngã vào tàu hoả. Chỉ là tai nạn thôi mà. Nó được chôn cất trong
đất thánh đàng hoàng. Tội nghiệp thằng bé, ra đời dưới một ngôi sao xấu,
định mệnh đã an bài từ lúc chào đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.