ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 223

nàn. Nó tỉnh bơ. Nó quá ghét nơi này, nên chỉ cắm đầu làm, còn thì tỉnh bơ
với hết thảy. Nó ghét từ ngôi nhà hôi như chuột, tới sáu tay thư ký và gã
trưởng phòng.

Nó căm ghét thực sự, tới nỗi đôi khi lạnh cả người, tóc dựng đứng, miệng
đắng nghét. Những lúc đó, nó phải đến bên cửa sổ, nhìn xuống con phố tù
hãm, hắt hiu ánh đèn vàng. Mỗi khi gã trưởng phòng, một thằng còn trẻ, tên
Charlie Lambert, gọi to "Hoá đơn đâu, Gino?" bằng cái giọng hách dịch.
Nó tỉnh bơ, không trả lời, rồi đủng đỉnh đi lại. Khi biết gã này trù dập nó,
nó không ghét, chỉ cảm thấy khinh bỉ. Một con người như thế không đáng
để nó quan tâm.

Lao động chỉ để tồn tại, phải quên mình đi để sống còn. Gino chưa từng
biết đến điều này. Nhưng mẹ và chị nó biết và chắc chắn đã từng biết.
Có lẽ Vincent đã từng đứng nơi cửa sổ này cả ngàn lần, trong khi nó rong
chơi cùng bạn bè khắp phố, hoặc say sưa trong giấc ngủ ngon lành.

Nhiều tháng sau Gino cảm thấy dễ chịu hơn. Một điều nó không dám nghĩ
tới: cuộc sống như vầy sẽ kéo dài bất tận. Nó biết chẳng có cách nào chấm
dứt công việc tẻ nhạt này.

Như để thích hợp với một gia đình khá giả, Lucia Santa sắp đặt việc nhà
như một quý bà thực sự. Không cần biết đến gái cả than và dầu ra sao, nhà
cửa lúc nào cũng phải được sưởi ấm. Trong nồi luôn đầy đủ mì nấu sẵn,
dành cho bạn bè, hàng xóm ghé chơi sau bữa ăn. Thịt băm viên, sốt cà chua
cho trẻ con ăn thừa mứa. Đĩa, thìa mới tinh dành cho bữa ăn họp mặt gia
đình ngày chủ nhật.

Chủ nhật đầu tháng mười hai này là ngày trọng đại. Con đầu lòng của Larry
chịu lễ rước Thánh Thể lần đầu. Bà nội sửa soạn bột từ mấy ngày trước .
Nên khi cô Octaiva tới chỉ việc đập hàng mấy tá trứng gà vào núi bột trắng
nõn như tuyết để làm bánh ravioli. Chú Sal và cô Lena trộn một bát to bột

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.