ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 28

diện vì chuyện ấy lắm, tưởng vậy là bảnh. Vậy mà mẹ có nói tiếng nào đâu.
Tiếng một tiếng hai cũng không. Gặp tay con, con tống ra đường, khoá cửa
lại. Đừng hòng ở lại hú hí.
Bà mẹ hết chịu nổi lối bóng gió của con ranh:
- Biết thì nói, không biết thì câm cái miệng của mày lại. Cái ngữ của
mày thì ngu tới già, con ơi.
Bà ực hết cốc rượu, bảo:
- Tôi đi ngủ đây. Để cửa cho em trai cô và chồng tôi về.
- Mẹ không phải lo cho cậu quý tử Lorenzo nhà mình.
Bà mẹ gớm ghiếc nhìn màu đỏ choét cô con gái đang sơn lên móng tay rồi
về phòng ngủ. Nhưng ngoái lại hỏi:
- Thằng Lorenzo làm trò gì mà hết ca đêm rồi vẫn chưa về ngủ. Giờ
này ngoài đường chỉ còn cái lũ đứng đường Ái Nhĩ Lan thôi. Tạ ơn Chúa,
thằng nhãi chỉ vớ vẩn với tụi con gái Ý đàng hoàng.
Bà mỉm cười, có vẻ hãnh diện. Octavia chọt thêm một câu:
- Nó lại rúc vào nhà Le Cinglata. Ông chồng xộ khám nữa rồi.
Bà mẹ hiểu ngay. Vợ chồng Le Cinglata nấu rượu và bán lẻ tại nhà. Nhà
này phạm luật cấm rượu, vì nấu rượu lậu. Mới tuần trước mụ vợ biếu bà
một bình, vì thằng Larry vận chuyển hộ một xe nho. Mụ Le Cinglata là một
trong ba cô gái cùng làm đám cưới uỷ nhiệm một lượt với bà ở Ý, từ mấy
chục năm trước.
Trước khi ngủ, bà vào phòng khách, đắp chăn cho ba thằng con trai. Bà lại
cửa sổ nhìn xuống con đường tối thui, thấy ông chồng vẫn lững thững đi
lên đi xuống. Bà gọi nhỏ:
- Frank, đừng thức khuya quá.
Lão chẳng thèm nhìn bà hay nhìn trời, cứ cắm cúi đi tới đi lui.
Bà miễn cưỡng vào giường ngủ, vì bà cho rằng, còn thức, bà còn có thể
kiểm soát được những hành động của chồng và thằng con lớn. Bà bực bội
vì không làm cho họ về nhà ngủ. Quơ tay tìm đứa con gái nhỏ đã nằm an
toàn sát tường, bà gọi vọng ra:
- Octavia, đi ngủ thôi, mai còn đi làm chớ.
Thật ra, bà không thể ngủ, khi vẫn còn người trong nhà chưa đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.