ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 38

thằng bé đang ngằn ngặt khóc:
- Nào, cháu bà cứ khóc đi, khóc cho nhẹ lòng đi nào. Khóc đi, khóc
lớn lên nào.
Thằng bé bỗng nín bặt, múm mím cái miệng không răng cười với mụ.
Được thể mụ vừa nhẹ nhàng đong đưa vừa mắng mỏ, giọng đớt đát:
- Nín rồi à? Khóc chán rồi phải không?
Mụ rầu rầu ngân nga như hát:
- Tội nghiệp quá đi, chưa ra đời mà đã mồ côi cha.
Lucia bật khóc, vừa khóc vừa cào mặt. Máu và năm mắt nhoè nhoẹt đầy hai
má. Lucia Santa đưa hai tay hướng lên trần, giọng đầy uất ức:
- Tôi nguyền rủa Trời!
Lúc chứng kiến cảnh đó, Octavia thấy yêu mẹ quá. Nhưng bây giờ nhớ lại
chuyện xảy ra sau đó, Octavia vẫn còn xấu hổ, Lucia Santa chẳng còn nghĩ
gì tới phẩm giá. Vừa kêu la, vừa chửi tục tĩu vừa chạy xuống những tầng
dưới, đập cửa rầm rầm từng nhà mà chửi. Hàng xóm vội vàng đóng cửa
rầm rầm.
Chị gào lên bằng tiếng mẹ đẻ:
- Bạn bè gì chúng mày. Đồ đĩ. Đồ giết trẻ con không gớm tay…
Chị cho hàng xóm láng giềng ăn toàn "của ngon, vật lạ", những từ gớm
ghiếc mà chính chị cũng chưa từng biết.
Zia Louchee vội vã trao thằng bé cho Octavia, nắm tóc Luca kéo xềnh xệch
lên cầu thang, đẩy người mẹ như điên loạn về phòng.
Khi đủ bình tĩnh lại, uống chút cà phê, Lucia Santa vuốt ve Octavia hỏi:
- Con còn nhỏ mà biết được dã tâm của họ.
Octavia khuyên mẹ đừng lấy chồng nữa, nó nhắc chuyện cũ:
- Mẹ nhớ con đã đoán đúng chuyện bà Filomena định bắt luôn em bé
không?
Lucia cười ha hả, bảo:
- Đừng sợ, Mẹ là mẹ các con. Trừ khi mẹ chết, không ai làm hại các
con được.
Octavia mơ màng ngủ, hình ảnh cuối cùng thấp thoáng: mẹ cô bồng
Vincent từ nhà Filomena về, giận dữ, đắc thắng, xấu hổ vì đã đồng ý cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.