ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 79

Hắn gật đầu, trả lời rất lễ độ:
- Tốt lắm, bác ạ.
Thằng Sal và bé Lena đang chơi ngoài hành lang chạy vào. Thấy cha, thằng
Sal khựng lại như xe thắng gấp. Sal nắm chặt tay em, rụt rè, lom khom ngó.
Mụ Zia Louchee bảo:
- Ba bây về, dòm gì? Vô hôn ba đi.

Frank nhìn mấy đứa con, hồi tưởng lại những âu lo đầy nguy hiểm. Khi
chúng lại gần, hắn cũng cúi xuống âu yếm trán con. Lucia nhìn ánh mắt đau
xót của chồng, lòng ngổn ngang áy náy, ngán ngẩm.

Hắn móc túi lấy ra hai gói kẹo đưa cho hai con. Hai đứa ngồi sụp xuống
sàn loay hoay mởi quà và dụi vào chân bố như hai con mèo. Hắn ngồi thù
lù uống cà phê, dường như chẳng quan tâm, chẳng thiết gì đến con cái nữa.

Khi Zia Louchee ra về, cánh cửa khép lại. Hắn lôi từ trong túi ra một cuộn
tiền, giữ lại hai tờ, còn bao nhiêu đưa hết cho vợ. Có đến một trăm đô la.

Lucia Santa ngượng ngùng bảo:
- Có lẽ anh đi vậy mà lại hay. Trông anh khoẻ hẳn ra. Anh cảm thấy
sao hả Frank?
- Khá hơn trước. Hồi đó anh bị bệnh. Anh không muốn vợ chồng cứ
lớn tiếng ỏm tỏi với nhau, đánh nhau, cho nên anh đi mà không cho em
biết. Lúc đó trong nhà, ngoài đường ồn ào đến nỗi anh không chịu nổi. Anh
nhức cả đầu. Ở miền quê yên tĩnh lắm. Anh làm việc cả ngày, đêm ngủ
thẳng một giấc, chẳng mộng mị gì. Quá tốt, còn mong gì hơn nữa, phải
không?
Hai người lại im lặng. Sau cùng, Frank nói như tạ lỗi:
- Số tiền chẳng đáng bao nhiêu, tất cả công lao anh làm chỉ có thế.
Anh không xài một cắc. Ăn uống, áo quần, cả đến va li, đều do chủ cho hết.
Dù ít dù nhiều thì còn hơn ở nhà chỉ có mỗi việc lau cầu thang…
- Vậy cũng là bộn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.