ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 92

Mario Puzo

Đất khách quê người

Dịch giả: Đặng Phi Bằng

Chương 7

Tay bác sĩ là con của chủ nhân nhiều căn nhà cho thuê trên đại lộ Số Mười.
Lão đã phải rời bỏ quê hương, làm việc thiếu điều ói máu, ăn uống tằn tiện,
chắt mót từng xu từ đám đồng hương thuê nhà để lo cho thằng con học
thành bác sĩ. Bác sĩ Silvio Barbato còn trẻ, rất nể trọng ông già và coi lời
thề Hippocratic chẳng là gì. Gã rất thông minh trong việc lấy cảm tình đám
dân tới từ miền nam nước Ý, sống như lũ chuột ở phía tây thành phố. Gã
thấy sống khổ sở thật trái tự nhiên và chẳng có gì phải nhủ lòng thương xót.

Ngày còn bé, trước khi cha gã trở nên giàu có, gia đình gã cũng sống trong
khu đại lộ Số Mười này. Gã biết rõ bà Lucia Santa, biết nhà gã ăn uống cực
khổ hơn nhà bà nhiều. Vì vậy gã không tỏ ra nghênh ngang, kiểu ta đây là
quan đốc tờ. Dù vậy, mỗi lần bước vào căn nhà như vầy, gã lại cảm ơn ông
già đã khôn ngoan đưa gã thoát khỏi cảnh tăm tối nghèo khổ. Nơi đây, mặc
thời tiết tốt hay xấu, không khí đầy ắp vi trùng, lúc nào chẳng có người đau
ốm. Ai sống mà không phải kiếm tiền và khi ngã bệnh, đồng tiền lại chui
tọt vào túi của bác sĩ.

Gã uống tí cà phê, uống để thân chủ vui lòng. Không uống là quấy, là khinh
người, là khách sáo quá, lần sau họ mời bác sĩ khác. Gã ngẫm nghĩ, chắc
trong tủ lạnh đựng đồ ăn, bát dĩa lúc nhúc đầy dán. Nhà này có đứa con gái.
Tên nó là gì nhỉ? Lớn thế kia chắc đã đi làm hoặc sắp lấy chồng. Bạn bè,
hàng xóm đầy nhà, lao nhao phát biểu linh tinh về tình trạng của bệnh
nhân. Mấy mụ già to mồm nhiều ý kiến nhất.

Cuối cùng gã cũng gặp được bệnh nhân. Trời, đâu có lộ bệnh tật gì đâu. Bắt
mạch, đo huyết áp. Bác sĩ nhớ lại đồng nghiệp thường gặp căn bệnh giống
như vầy: sự căng thẳng quá sức chịu đưng. Một bệnh hầu như không gặp ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.