ĐẤT KHÁCH QUÊ NGƯỜI - Trang 96

đó đi ngay ra đường.
Cửa phòng mở tung, Ocatvia áo quần chỉnh tề, tay lăm lăm cây kéo. Bà vội
vàng nói:
- Đi với mẹ, con.
Cô không sợ. Cô sẵn sàng bảo vệ mẹ và các em. Nhưng thấy ánh mắt tàn
bạo của người cha ghẻ, lần đầu tiên cô sợ hắn. Cô ôm bé Lena, tay vẫn cầm
kéo, chạy sang căn bếp. Ba thằng em trai, choàng áo khoác ngoài bộ đồ lót,
run rẩy ôm nhau. Cô dồn các em xuống nhà, chạy ra đường.
Lucia Santa mặc áo váy ra ngoài áo ngủ, run run bảo chồng.
- Cả ngày hôm nay anh khoẻ lắm, có chuyện gì vậy?
Đôi mắt xanh lờ đờ, mặt hắn ngây dại, lải nhải "Đi hết đi!". Hắn đẩy bà ra
cửa. Giữa lúc đó Larry và ông hàng bánh nhào vào. Hắn chộp cổ Larry đè
vào sát tường, hét lên:
- Bộ mày tưởng hôm nay cho tao một đôla là có quyền can thiệp vào
chuyện của tao hả?
- Con về giúp ba mà. Ba bình tĩnh lại đi, đừng la hét nữa. Cảnh sát sắp
đến đấy.
Chợt tiếng còi hụ vang lên. Hắn chạy ra cửa sổ dòm xuống.
Hắn thấy dưới đường ba đứa con trai đang co ro quanh Octavia trong khi cô
chỉ trỏ lên cửa sổ, lúc mấy tay cảnh sát ra khỏi xe. Hai cảnh sát chạy vào
nhà. Hắn bỗng tỏ ra rất biết điều, lặng lẽ vào bếp bảo mọi người:
- Này, cảnh sát có dùi cui. Không chống lại được đâu. Trời cũng thua
dùi cui đó.
Hai cảnh sát người Ái Nhĩ Lan cao lớn tiến vào. Larry kéo họ ra một góc
thì thầm rồi lại ngồi cạnh người cha ghẻ, rơm rớm nước mắt nói:
- Ba ơi, nghe con nói nè. Ba bệnh, thấy không? Có xe tải thương đến
chở ba đi bệnh viện. Ba thương mẹ, thương các em, đi chữa bệnh nhé.
Hắn hung hăng xô mạnh Larry. Hai viên cảnh sát áp tới. Lucia ngăn lại:
- Đừng, khoan đã, cứ từ từ.
Bà nói nhỏ nhẹ với chồng như không để cho ông hàng bánh và cảnh sát
nghe. Lúc này, Octavia và mấy đứa nhỏ cũng đã trở lên nhà.
- Mình à, đi bệnh viện để người ta chữa trị cho mau khoẻ. Đừng để các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.