ĐẤT NGHỊCH - Trang 154

Nhưng Giậu không muốn chết như vậy. Giá như đêm trước, khi bị rơi mặt
nạ, bị thẩm vấn, đối chất và trước thái độ nôn nóng rửa hận của mọi người
… thì dù có bị bắn chết ngay gã cũng khứng chịu. Chứ bây giờ thì …
- Các ông không có quyền …
Ông Lê Phi quắc mắt:
- Mầy nhắc lại thử coi !
Và ấn bàn tay to lớn lên sợi dây xích, ông đã khiến được gã trai khuỵu hai
đầu gối, quỳ trên mặt đất. Giậu rên lên, giọng gã khan đục:
- Không ! Không ! Các ông không có quyền !
Miệng tuy nói vậy, Giậu cũng dư biết là câu nói của mình chẳng có hồi âm.
Gã chợt nhớ được, mượn ngay câu nói rất đắc dụng của Trọng Minh, của
người trai xứ lạ, tên tình địch, gã đã chủ tâm hạ sát ngay từ lúc đầu mà
không xong.
- Gã thanh niên lạ mặt kia đã nói rồi. Các ông giết tôi là phạm vào tội cố sát
đó !
Để bắt hắn phải ngẩng đầu lên, đặng nhìn cho rõ mặt, Đặng Sâm quơ một
nắm tóc Giậu giật mạnh:
- Nghe cho rõ đây, Giậu ! Để chết không còn thắc mắc gì nữa, nghe !
Không phải là cố sát với ngộ sát gì hết trọi! Anh sẽ chết như một kẻ hèn
nhát nhất trên đời, nghe rõ chứ ? Tôi sẽ trao súng lục cho anh Phi. Phần
anh, anh sẽ lao đầu chạy trốn. Hiểu thế nào chưa ? Nhân viên công lực có
quyền bắn theo một tên hung phạm đào tẩu khi hắn nghe tiếng hô mà
không đứng lại. Và tôi sẽ khai rằng …
Giậu lại rú lên, cắt ngang:
- Không ….! Không ….! Các ông không có quyền !
Hung phạm không còn biết nói gì hơn ngoài câu: “Không có quyền” nhắc
đi nhắc lại mãi. Sợ hãi quá độ đã khiến gã mê mụ đi rồi không còn biết nói
gì khác hơn. Qua lời phát ngôn của tên “tử tội”, ông Lê Phi ý thức được
ngay là gã trai nầy vẫn còn ham sống lắm. Ông buột miệng trong khi viên
hương quản rút khẩu súng lục:
- Chi Lan cũng còn ham sống lắm chứ !
- Nhưng tôi không giết nàng mà !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.