ĐẤT NGHỊCH - Trang 155

- Dối trá làm gì nữa, vô ích !
- Sẵn sàng chưa, anh Phi ?
- Rồi !
Ông Lê Phi đã bỏ tay ra mà Giậu vẫn quỳ gối không đứng dậy. Gã đưa mắt
nhìn quanh một vòng, ôm gọn vào nhãn quang phong cảnh đẹp như vẽ,
cánh rừng quen thuộc thân yêu. Với phong cảnh ấy, với cánh rừng ấy, gã
muốn thốt lên một lời vĩnh biệt mà không biết làm cách nào.
Viên hương quản trao cho ông Lê Phi khẩu súng lục:
- Cẩn thận ! Nó nhạy lắm đó !
Thời gian chỉ còn tính bằng giây đồng hồ. Một con người đang sống khỏe
mạnh, giờ đây sắp sửa bị bắn chết. Bắn chết ! Vậy thì đúng là một vụ cố sát
! Cố sát ? Cố sát có dự mưu ! Vậy thì lại càng ghê gớm hơn nữa: một vụ ám
sát mới đúng. Nhưng thực tế, quang cảnh nầy lại giống như một hành
quyết, một sự trừng phạt đích đáng. Những người có nhiệm vụ thi hành
lệnh bắn bỏ lại chính là những người thảo chương trình, đặt kế hoạch, đã
luận bàn chu đáo trước khi quyết định thi hành.
Ông Lê Phi đặt khẩu súng lục giữa lòng bàn tay khẽ dồi dồi như có ý cân
lường nặng nhẹ. Chớp mắt, ông đã nắm gọn bá súng, ngón tay đặt nhẹ lên
cò.
Giậu thét lên:
- Đừng ! Trời ơi !
Đúng lúc đó, nơi mấy bụi cây thấp ở mé bên trái, lá cành rung động mạnh,
rẽ ra thành một khoảng trống. Đồng thời, như tiếng vang vọng lời kêu thét
của Giậu, một giọng nói cất lên lanh lảnh:
- Đừng ! Trời ơi ! Dừng tay lại ! Không phải hắn giết Chi Lan đâu !
Người hét lên câu đó là …….. Bạch Phụng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.