ĐẤT NGHỊCH - Trang 156

Nam Quân

Đất Nghịch

Chuơng 19

Chỉ còn một động tác nữa. Một động tác rất nhỏ nữa là ….. rồi. Cứ kể làm
lẹ đi thì cũng xong đấy. Nhưng, tiếng nói lanh lảnh từ trong lùm cây rừng
vang ra đã khiến ông Lê Phi do dự. Bàn tay cầm súng đã giơ lên lại ngập
ngừng khựng lại. À, không được! Có sự hiện diện của một người ngoại
cuộc tại đây thì không thể được nữa rồi. Ngón tay trỏ tự động rời khỏi cò
súng. Ông Lê Phi chớp nhanh đôi mắt. Cái chớp mắt ấy có nghĩa: “Đặng
Sâm nói đúng! Cò súng nhẹ quá!”

Hai người đứng ngây như phỗng đá, bàng hoàng vì tiếng la thét của Bạch
Phụng. Dứt tiếng la, cô gái rẽ lùm cây, chạy như bay lại. Mấy giây đồng hồ
trước đây, Lê Phi, Đặng Sâm, y hệt hai diễn viên trong một vở bi kịch tới
hồi then chốt nghẹt thở nhất, động tác đã ăn khớp nhau một cách thật chặt
chẽ. Giây phút nầy, cả hai đều kinh ngạc sững sờ, ngẩn người đứng im như
hai kịch sĩ không thuộc vở.

Giậu mừng thầm, lẩm bẩm:
- Mình thoát chết rồi !
Gã vẫn giữ nguyên vị thế cũ: quỳ hai đầu gối, hai bàn tay chống trên mặt
cỏ. Trong Đặng Sâm, bản ngã của một Ủy viên cảnh sát bừng bừng sống
dậy. Tiếng la thất thanh của Bạch Phụng, gọn và ngắn cũng đủ khiến được
ông ta ý thức rằng mình đã phản bội lời tuyên thệ khi nhiệm chức. Bất giác,
viên hương quản, không quay mặt lại, giơ nhanh tay chộp khẩu súng lục từ
tay ông Lê Phi. Thì ra ông biết giờ phút ghê gớm đã …. hết rồi, qua rồi, qua
hẳn rồi. Khẩu súng lục đã không được xử dụng tới và ông Lê Phi đang đưa
ra, trao lại cho ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.