ĐẤT NGHỊCH - Trang 158

Phụng e ngại nhất điều đó. Cô gái vẫn thầm hy vọng khỏi phải nói ra sự
thật ghê rợn ấy. Nhưng:
- À ! Vậy thì khi cô đặt chân vào vựa rơm, Chi Lan vẫn còn sống ?
Cô gái không thể không gật đầu xác nhận:
- Vâng ! Đúng như thế ! Tôi đã nói chuyện với nàng mà !
Ông Lê Phi phải nghiến chặt hai hàm răng, hết sức tự kềm chế mới không
bị dồn tới chỗ bắt buộc phải bạo hành. Tiếng nói của ông trầm hẳn xuống:
- Cô đã nghe chúng tôi nói đi nói lại nhiều lần, nhắc lại cũng không ít rằng,
- ông ta đột nhiên cao giọng, gần như hét lên, - Chúng tôi cần biết sự thật
trăm phần trăm xem nó thế nào mà thôi. Sự thật ! Sự thật trăm phần trăm,
cô nghe rõ chưa ?
- Sự thật hoàn toàn ? Có thật là ông cần biết tất cả sự thật ?
- Cần lắm ! Cô nói đi !

***

Bạch Phụng, cô gái văn minh đưa mắt lặng ngắm một con kiến đen rất to
đang cố leo lên đầu một cọng cỏ. Con côn trùng nặng lắm khiến lá cỏ bị
oằn xuống. Chốc chốc tia mắt sắc của người đẹp lại liếc nhanh về phía cửa
vựa rơm. Thì ra Trọng Minh gớm thật, đã nói dối nàng, không giữ lời hứa
….
Bạch Phụng không những nổi cơn ghen, còn thấy khinh bỉ mà nhất là
…..uất hận có thể nói là vô cùng. Đẹp như nàng, hấp dẫn như nàng, thông
minh, học thức như nàng …. Và thứ nhất lại là ngôi sao điện ảnh nổi tiếng
hơn tất cả những minh tinh nổi tiếng, mà một cô bé “nhà quê”, mới mười
tám tuổi đầu, khá xinh đẹp, có thể gọi là thông minh, lại dám cả gan vượt
bứt nàng. Không được ! Không thể tha thứ được ! Tự ái Bạch Phụng bị tổn
thương khá nặng. Lại nữa, Trọng Minh phải là của nàng, từ trước, bây giờ
và mãi mãi. Nàng phải chiếm giữ chàng trai lý tưởng ấy cho riêng nàng, bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.