ĐẤT NGHỊCH - Trang 162

mới được. Tối nay, ha, ha !! Tao sẽ cùng anh ấy …. Ha ! Ha ! Và ngày mai
anh Minh sẽ quên mầy như người ta quên một chiếc áo rách vậy đó.
Chi Lan:
- Nếu Trọng Minh quên tôi, bỏ tôi, thì ….tôi chỉ còn …chết !
Bạch Phụng buột miệng:
- Ý kiến hay đấy.
Chi Lan hình như không nghe lọt câu nói mỉa của cô gái điện ảnh. Nàng
lầm thầm tự nói với mình như người loạn trí:
- …..Ở đây có sẵn sàng đủ thứ … Kìa, sợi dây thừng, cả cái sà ngang nữa
…. Hà !
Bạch Phụng cười khanh khách:
- Ừ, đúng đấy ! Sẵn sàng đủ thứ rồi ! Nầy, nhưng chớ quên điều nầy nghe:
định chiếm Trọng Minh, không được đâu em ạ, chàng là của tao. Tao sẽ giữ
chàng cho riêng tao mãi mãi …..Thôi, tao đi về đây, mất thì giờ với mầy
nhiều quá rồi.
Chi Lan đột nhiên tỉnh táo khác thường:
- Phải đấy ! Cô về đi, để mặc tôi.
...Và cô gái hồn nhiên đáng thương ấy thẩn thờ bước tới, lượm sợi dây
thừng ai vứt bỏ đó từ bao giờ.

***

Bạch Phụng nghẹn ngào kể tiếp:
- Khi tôi bước ra, Chi Lan còn ngồi thừ người, hai tay mân mê sợi dây
thừng kia mãi. Quả tình tôi không ngờ nàng lại ….
- Quả tình tôi không ngờ ! Hừ ! Năm tiếng đó, cô nói nghe trơn tru quá nhỉ
? Và cô tưởng nói như thế là đủ, là xong, là chúng tôi đã tin rồi ? Hừ ! “Quả
tình tôi không ngờ !” ! Sáo ngữ !

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.