ĐẤT NGHỊCH - Trang 42

Ông Lê Phi buông gọn:
- Chết sao được.
Lồng ngực phập phồng như ống bễ lò rèn, chàng Giậu từ từ hồi tỉnh. Gã
đưa tay xoa trán, dụi mắt, nhíu cặp lông mầy như có ý sắp xếp lại mọi việc
vừa xảy ra cho có thứ tự. Liếc mắt thấy Trọng Minh nằm bất động giữa sàn
nhà, Giậu nhổm nhanh dậy, tung chân đá mạnh vào mạng sườn địch thủ.
Một cái, hai, ba, bốn cái…
Cô gái tên Lài lo sợ cuống cuồng. Nàng chợt nhật thức ra rằng cũng chỉ vì
mình, chỉ vì lời nói của mình mà hai người đàn ông lực lưỡng, dáng điệu
hùng hùng hổ hổ, thượng cẳng tay, hạ cẳng chân, đánh đòn hội chợ một
chàng trai mảnh khảnh nét mặt đặc biệt sinh viên kia .. đến chết không
chừng.
Khi mũi giầy thô kệch của Giậu trúng mục tiêu tới lần thứ năm, cô gái thét
lên:
- Thôi đi ! Anh Giậu ! Tôi nói dối đó ! Tôi không thấy cậu nầy đi vào vựa
rơm đâu....
Có tiếng ông Lê Phi quá lớn:
- Đỡ nó ngồi lên !
Trước khi xốc nách Trọng Minh đứng dậy, Giậu còn cố bồi thêm một cái đá
nữa vào mạng sườn địch thủ. Ngoài mối căm hờn tình địch, gã lại vừa lãnh
thêm một mối hận, cái hận của kẻ chiến bại, kẻ bị thua sút rõ rệt. Giậu kéo
xểnh chàng tài tử tới một chiếc ghế dựa, ấn vai bắt ngồi xuống. Trọng Minh
vẫn mê man, lảo đảo thân hình, chúi đầu, gục xuống nữa. Anh chàng vị hôn
phu giơ nhanh tay chợp mớ tóc địch thủ, kéo giật lại. Và để đánh thức cho
lẹ, gã giang thẳng cánh tay tát liên hồi vào mặt Trọng Minh. Hứng nhận
những cái bạt tai mạnh như vũ bão, đôi môi rách của chàng trai lại bắt đầu
ứa máu.
Ông Lê Phi rít vào tai Lài:
- Thế nào ? Sự thật ra làm sao, hả ? Có thế nào cháu phải nói cho bằng thật!
Cô gái cảm thấy rõ rệt là mình hoàn toàn trách nhiệm về cuộc bạo hành vừa
xảy ra trước mắt, phát hoảng, chỉ lăm le bỏ chạy. Mấy ngón tay cứng như
răng kìm sắt giữ chặt vai khiến cô run lên vì sợ hơn vì đau đớn:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.