ĐẤT NGHỊCH - Trang 43

- Dạ, dạ ! Sự thật …thì cháu … không thấy cậu nầy đi vào vựa rơm !
Từ lúc nào đến giờ, vẫn đứng im lìm không hề động cựa, không cả một lời
nói năng, giây phút nầy, bà Lê Phi mới nhích động thân mình. Mọi người
chợt chú ý ngay. Thiếu phụ thong thả đặt bước. Tà áo lụa đen của bà loáng
lên trong làn ánh sáng mập mờ. Thiếu phụ đưa cho Giậu một cái tô lớn bà
vừa rót đầy nước:
- Cho cậu ta uống đi, Giậu !
Chàng rể hụt của bà, thay vì cho Trọng Minh uống nước như ý bà muốn, lại
hắt mạnh nước trong tô vào giữa mặt khiến chàng trai ho lên sặc sụa và
nhăn mặt khó chịu. Bà mẹ lại đưa tay, thản nhiên đỡ cái bát, rót lần nữa và
đưa cho Giậu.
Đôi môi đẹp khẽ mấp máy, nhưng tiếng nói thoát ra nghe thật rõ:
- Tôi bảo anh cho người ta uống kia mà !
- Bác thương hại nó sao ?
- Thương hại cái gì ? Để cho hắn có sức mà nói chứ ! Rồi mọi người hiện
diện tại đây, ai cũng sẽ phải nói hết.
Âm thanh giọng nói thoáng vẻ bí hiểm của vợ khiến ông Lê Phi hơi ngạc
nhiên:
- Mình bảo sao ?
- À, không! Có điều là nếu mọi người có mặt tại đây ai cũng đều ….nói dối
cả, thì việc ta đã bắt đầu, cứ phải đi tới cùng. Vì anh đã muốn thế, có đúng
không? Rồi ! Điều cần là phải tìm hiểu vì đâu mà con Chi Lan chết, và nó
đã chết như thế nào.
Ông Lê Phi càng trợn to đôi mắt:
- Thiệt tình anh không hiểu ý em nữa đó, Liên à.
Thiếu phụ khẽ giơ tay phác một cử chỉ ra ý muốn bảo chồng đừng có hấp
tấp. Tiếng nói của bà nhẹ như một hơi thở:
- Rồi chúng mình sẽ biết mà, anh !
Còn lảo đảo như người say rượu, mặt mầy ướt sũng nước, Trọng Minh
chộp bát nước mát uống ừng ực. Và vì chàng không hề biết cô gái tên Lài
đã thay đổi “lời khai” nên nói ngay:
- Tôi có hẹn với Chi Lan tại vựa rơm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.