ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 232

câu đương, cứ lẳng lặng mà phong thẳng đi. Khỏi phải trình thái sư lôi thôi
lắm. Chẳng gì tôi cũng là con dòng cháu giống.

- Thôi con ơi! Lần trước chưa phong đã suýt mất chân, lần này đến xin

có khi mất mạng luôn đấy con ạ.

Đại Cơ nhăn nhó nói:

- Nhưng mà mấy đứa con gái nó cứ cười tôi, không chịu được.

Bà Na bảo:

- Thì chị cứ nói thử với cô Dung một tiếng xem sao.

Tối hôm ấy bà Tô đang dệt đũi, Thiên Cực công chúa Trần Thị Dung

mặc áo dân thường đến chơi. Chị em gặp nhau cười cười nói nói. Bà Tô
bảo:

- Rõ khổ! Sao ban ngày không vào chơi, tối tăm rét mướt thế này mới

lần vào! Này! Nhai miếng trầu đi cho nó đỡ lạnh.

- Em về từ hôm qua nhưng đã đi được đến đâu, cứ tíu tít lên về công

việc.

- Chết! Nghe nói quân Thát vào kinh rồi phải không? Liệu nó có đánh

đến đây được không?

- Cái đấy chưa biết thế nào nhưng chị em mình cứ lo cho quân đội có

cái ăn cái mặc, nhất định sẽ đánh thắng. À mà thằng cháu Cơ đi đâu rồi?

- Ôi! Khổ lắm cô ạ. Con cái nghĩ đến lại buồn lòng, suốt ngày lêu

lổng, bây giờ vẫn còn ở ngoài quán rượu cũng chưa biết chừng. Từ ngày
dân kinh thành lánh về đây, nó càng đua đòi lắm. Học thì lười mà chỉ mộng
làm quan thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.