ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 326

Mỗi một câu "báo quan này" mụ Hồng véo một cái vào phía dưới cánh

tay của Điệp. Những vết véo tụ máu tím lịm. Mơ sợ hãi van xin.

- Con xin mợ. Em nó còn dại, để con bảo nó dần dần.

- Còn cái thân mày nữa đấy, không bảo được nhau, sống cũng chẳng

được, chết cũng không xong với bà. Nào! Con kia có muốn đi báo quan
không?

Điệp không trả lời. Mụ Hồng bỏ lên nhà trên. Mơ bảo:

- Em hồ đồ quá! Mợ Hồng chính là bà hai của quan huyện chứ ai. Mợ

ấy là con nhà danh gia vọng tộc lại được quan châu về thăm luôn. Chính vì
để quan châu đi lại tự nhiên với vợ mình nên quan huyện mới được nâng
đỡ. Mợ Hồng có nhiều nghề ngón làm mê mẩn lòng người nên quan châu
không thể rứt ra được. Quan huyện đã có bà ba, bà tư, mỗi bà một cơ ngơi,
thỉnh thoảng mới về đây xem công việc làm ăn buôn bán thế nào thôi.

Điệp ngơ ngác hỏi:

- Buôn bán? Em có thấy buôn bán hàng họ gì đâu.

- Em khờ quá! Chính chị em mình là hàng chứ còn gì nữa? Chị Huệ

đấy, bán về Đại La rồi. Khách đến chơi ở đây chỉ là phụ thôi, toàn các thầy
phán thầy đề trong huyện ấy mà, thu được bao nhiêu đâu. Họ đãi nhau là
chính. Chị xấu xí thuộc loại hàng ế chứ không cũng bán đi rồi. Đấy! Thế thì
quan nào xử kiện cho em?

Điệp kêu lên ngao ngán.

- Trời ơi! Thế này ra quan chỉ biết kiếm lợi thôi. Dân chúng mình kêu

ai?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.