ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 342

ĐẤT VIỆT TRỜI NAM

Đan Thành

www.dtv-ebook.com

Chương 17

Hà Bổng minh oan cho Nguyễn Bằng

Phạm Hữu làm thơ cười Vĩ Thố

Đang nói chuyện Trần Khánh Dư đêm ngày tơ tưởng hình bóng Thiên

Thụy công chúa mà không sao gặp được, sinh ốm tương tư chẳng thuốc
thang nào chữa khỏi, hình vóc hao gầy tiều tụy. Thầy thuốc trong phủ bảo
cần phải ra ngoài tìm nơi thoáng mát chơi cho khuây khoả. Gia nhân mới
đóng kiệu đưa chàng lên chơi Tây Hồ. ở đây phong cảnh đẹp đẽ, cây cối tốt
tươi, mặt nước mênh mông, sóng vỗ lô xô, gió hiu hiu thổi mang theo hơi
nước mát rượi, xa xa rất nhiều phượng thuyền của các vương hầu, công
chúa, ưng thuyền của các tướng lĩnh dạo chơi và vô số nhạn thuyền của
binh lính hộ vệ. Khánh Dư không xuống thuyền, chàng đi lững thững trên
bờ, ngắm cảnh. Bỗng thấy phía trước có đám thị nữ hộ tống một vị công
nương, nói cười huyên náo. Khánh Dư bước lên xem ai, chàng không tin ở
mắt mình nữa; người đang bước tới trước mặt chính là công chúa Thiên
Thuỵ. Nàng không mang bộ đồ của một công chúa mà chỉ khoác trên mình
tấm áo lụa mỏng bất cứ con gái nhà bình dân nào cũng có thể có. Chính vì
vậy mà nàng trở nên huy hoàng trác tuyệt như một giọt sương mai phản
chiếu những tia nắng hồng trong buổi bình minh. Khánh Dư đứng lặng im,
dường như không dám thở, chàng sợ mỗi cử động nhẹ của mình có thể làm
tổn thương đến cái kì quan tuyệt vời của tạo hoá kia và nó sẽ biến tan đi
mất.

- Ừ ừ! Thịt cầy không có món dồi, ra cái chó gì. Ông nói cho mà biết

nhé! Các anh trai trẻ được cái mạnh ăn mạnh nói chứ nghề chơi ở đời cứ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.