ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 35

Người thượng ở Quảng Oai vì quá đói khổ, nổi lên làm loạn. Trần Tự

Khánh thân cầm quân đem theo bọn Vương Lê, Phùng Tá Chu đi đánh. Lúc
ấy đang là cuối thu, trời khô hanh, se se lạnh. Quân sĩ nhằm hướng Tây mà
đi, dọc đường chỉ thấy ruộng đồng hoang hoá, làng xóm tiêu điều, dân lưu
tán hành khất phiêu dạt khắp nơi, có cả người chết đói. Binh lính nhiều kẻ
gặp người nhà đi ăn xin, ôm nhau khóc, cảnh tượng thật thương tâm.

Mấy ngày sau quân vào đến đất Quảng Oai, trước mặt là rừng núi

hoang vu, tuyệt nhiên không thấy bóng thổ dân đâu cả. Tự Khánh cho quân
tìm nơi thoáng đãng, có nguồn nước, cắm trại, đề phòng bị đánh úp, cử
thám tử đi dò xét quân man. Thám tử về báo không thấy tên phiến quân
nào. Tự Khánh cho nhổ trại, tiến sâu vào rừng, các xe lương thảo cũng lục
cục theo sau. Đến một thung lũng nhỏ, thấy có đội quân người thượng mặt
mũi tô vẽ hung tợn, cởi trần, đóng khố sui, khố đằng (Khố làm bằng vải chế
từ vỏ cây và dây rừng), tay cầm dao quắm, vai đeo tên nỏ, từ đâu hiện ra,
Tự Khánh xua quân đuổi bắt. Chỉ nghe một tiếng hú dài kinh người, đội
quân người thượng chạy vào con đường rừng. Tự Khánh cho quân đuổi
gấp. Phùng Tá Chu nói:

- Nơi này hết sức hiểm trở. Thái uý nên cẩn trọng kẻo mắc mưu gian

của giặc.

Tự Khánh bảo:

- Trời ơi! Không đuổi mau đi, có vài tên người man què, lấy đâu ra mà

mưu với chả mẹo.

Nói xong, vẫy ngọn giáo cho quân cứ việc ào ạt xông lên, bỗng trước

mặt hiện ra một vách núi dựng đứng chắn mất lối đi, hai bên rừng dây leo
chằng chịt. Quân thượng biến đâu hết cả. Vương Lê quay lại nói với Tự
Khánh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.