ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 351

- Thật thế hử? Cái đó có khó gì. Ai chứ mợ năm mẫu thì năm mẫu.

Mợ Hồng cười hi hí bảo:

- Quan lớn thế mới là quan lớn chứ, đúng là người có tấm lòng vì

nước vì dân mà làm việc. Quan viết giấy cho em đi.

- Gớm chửa! Mợ cứ làm như quan quỵt mất không bằng. Viết giấy thì

viết giấy. Mợ cứ cho gọi con bé lên đây.

Mợ Hồng gọi:

- Mộng Điệp! Dẫn quan vào phòng trong, hầu quan nghỉ nghe chưa?

Mộng Điệp dạ một tiếng, bước vào, đảo mắt liếc quan một cái. Ánh

mắt như một đường kiếm loáng qua, khiến trái tim quan lớn muốn nhảy ra
ngoài lồng ngực, ngài run run tụt khỏi mặt chiếc sập gụ, lúng túng giấu
những ngón chân vào đôi hài chi long.

Vì chỉ là một kỹ viện cấp huyện nên căn phòng tiếp khách làng chơi

đã hẹp lại không lấy gì làm sạch sẽ lắm, nhưng trên bức tường chính giữa
cũng có bàn hương và bức tranh vẽ hình Quản Trọng (Từ thời Nguyên về
trước, kĩ nữ ở Trung Quốc và một số nước phương Đông thờ Quản Trọng
làm Tổ sư, từ thời Minh, Thanh mới thờ thần Bạch Mi, Câu Lan nữ thần
hoặc Lã Đồng Tân. Quản Trọng là nhà chính trị kiệt xuất của Trung Quốc
thời Xuân Thu. Ông đề ra rất nhiều chính sách cải cách làm cho nước Tề
trở nên hùng mạnh, giúp Tề Hoàn Công dựng nên nghiệp bá, trong đó có
chính sách đánh thuế khách ngủ đêm ở kĩ viện, lấy tiền giúp cho quân đội.
Sau này các kĩ viện còn thờ nhiều vị thần khác trong đó có Quan Âm Bồ
Tát, Phật Tổ Như Lai và cả Quan Công nữa). Quan tri châu không để ý đến
điều đó. Tất cả tâm trí ngài còn mải hút vào cái tác phẩm tuyệt mỹ bằng da
bằng thịt chỉ che hờ một làn lụa mỏng kia. Quan lớn là người có học, xuất
thân khoa bảng nên mặc dù trong hoàn cảnh thân hình loã thể, ngài vẫn
dùng thứ ngôn ngữ có đủ áo quần tươm tất để trò chuyện cùng mĩ nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.