ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 399

- Bốn trăm quan tiền quả không phải là nhỏ. Bao nhiêu năm nay làm

lính, tôi cũng chỉ mới dành dụm được năm mươi quan. Cậu đã có lòng
muốn chuộc người ta, tôi xin giúp cả cho cậu.

- Tấm lòng của bác em rất hiểu nhưng em không thể để liên lụy đến

bác như thế được.

- Không sao! Không sao. Chúng ta là anh em. Xin chú đừng ngại. Sau

khi phải đày đi làm lính chèo thuyền tôi đã nghiệm ra một điều ở đời tiền
bạc không phải là thứ quý nhất. Đã ở lính thì chiến hữu chính là xương thịt
của mình. Chú buồn, tôi vui sao được. Vả lại số tiền tôi cũng không dùng
đến.

- Xin đa tạ bác. Như vậy là đã có được ba trăm quan. Em về quê bảo

đẻ em bán đi mấy sào ruộng nữa là có thể đủ.

Công chúa Thiên Thụy đang trong những ngày đợi chờ hôn lễ nhưng

nàng không sao xua đuổi được hình ảnh Khánh Dư ra khỏi đầu óc. Đành
rằng Quốc Nghiễn là một chàng trai trẻ đẹp tài hoa, hoàn mĩ về mọi mặt
song dường như sự đạt được con người ấy quá dễ dàng khiến Thiên Thụy
giảm cảm giác hào hứng. Chính những ngày Đông lạnh lẽo này càng gợi
cho nàng nhớ tới Khánh Dư. Khánh Dư, chàng không có cái vẻ mĩ miều
của con nhà quyền quý, con người ấy thô mộc cứng cáp làm sao. Hơi thở
của chàng ấm và gấp. Vòng tay chàng chắc khoẻ. Đã bao lần nàng nằm gọn
trong vòng tay ấy, nó như vòm mái đủ vững chắc che chở cho nàng. Càng
về khuya, nỗi nhớ nhung càng cồn lên, Thiên Thụy không sao ngủ được,
nàng ra đứng bên khung cửa sổ. Bầu trời vắng tanh không một ngôi sao.
Một tiếng vạc cô đơn lạnh buốt bay giữa tầng không. Tội nghiệp con chim,
nó đang lẻ bạn. Thiên Thụy rùng mình, nàng quay vào lấy giấy bút viết cho
Khánh Dư một bức thư tình với trăm ngàn lời trách móc nhưng lại hàm
chứa một niềm nhớ thương da diết khôn nguôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.