ĐẤT VIỆT TRỜI NAM - Trang 969

Đỗ Khắc Chung cười lớn, nói:

- Không ngờ Nhân Huệ lại là người chung tình đến thế. Có lễ gì, đệ

mách cho.

- Từ khi ta bị tội, gia sản sạch banh chẳng còn chi đáng kể, mấy năm

vừa rồi may được nhà vua thương tới nhưng mải lo việc quân lữ biết lấy gì
làm lễ với huynh đây. Mai sau ăn ra làm nên xin hậu tạ vậy.

Đỗ Khắc Chung cười ngất, bảo:

- Đệ cũng nói đùa vậy chứ, có đâu dám nhận lễ của huynh. Chẳng lẽ

huynh không được tin gì của Thiên Thụy thật ư?

- Ta có ba đầu sáu tay gì mà biết được việc trong cung.

- Khổ thân vương huynh! Công chúa vẫn chưa lấy chồng. Sau ngày ấy

nàng thề rằng không được sống cùng huynh, quyết chẳng lấy ai. Thượng
hoàng nhiều lần khuyên giải nhưng nàng bảo hễ bắt lấy người khác là tự
vẫn ngay, vì thế sống đơn lẻ đến giờ. Thật tội nghiệp, hai người có tình mà
không có phận.

Khánh Dư nghe Khắc Chung nói vậy, lòng đau như cắt bằng cật nứa,

nói:

- Huynh có ưng lòng đưa giúp phong thư của ta cho cho nàng không?

- Trông bộ dạng của vương huynh thê thảm thế này, dẫu không muốn

giúp cũng chẳng đành lòng.

Nói xong, sai gia nhân lấy nghiên mài mực cho Khánh Dư viết. Lâu

lắm chàng mới lại cầm đến bút, hí hoáy vài canh giờ rồi cũng viết xong tình
thư nhất bức chừng độ mươi dòng, tất nhiên là chữ nhầm chữ lỗi be bét cả,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.