DẠT VÒM - Trang 26

Hơn một giờ sáng, tôi về đến con hẻm ở trọ. Một con mèo đi ung dung

trên hàng rào. Bóng đèn xe tôi phớt qua lớp lông đen mun của nó. Một bác
bảo vệ đi làm về, vẫn đội cái mũ sùm sụp, chạy chiếc xe máy đời xưa cũ,
bóng đổ dài. Chị sún răng vừa thổi tắt ngọn đèn dầu châm thuốc, dọn dẹp
xe hàng. Tôi rề xe chậm lại, tấp vào lề, toan nói với chị ta vài câu cảm ơn
thì người đàn ông cao lêu khêu có đôi vai nẹp nhôm hiện ra.

- Tối nay được nhiêu? - Giọng ông ta đều đều.

- Một trăm năm mươi ngàn. - Tôi thử mỉm cười, lúng túng.

- Nộp tao trăm tư!

- Sao lại vậy? - Tôi thốt lên, sau một quãng im lặng sững sờ.

- Tiền bãi. Tiền công tao dắt mày vào nghề!

- Không... À, tôi sẽ đưa. Nhưng ít hơn... - Tôi thì thào.

Người đàn ông im lìm, bước thêm một bước, sát vào tôi. Dáng lêu khêu

như một bóng ma đáng sợ. Qua vai ông ta, tôi thấy đôi mắt đau đáu của chị
bán thuốc. Tôi chợt hiểu không thể kháng cự. Đánh nhau ư? Có ích gì chứ.
Cuộc sống về đêm, một khi muốn gia nhập, thì cũng phải tuân theo những
quy luật của nó. Tôi móc hết tiền trong túi áo, chỉ giữ lại tờ mười ngàn.

- Kể từ mai, nếu muốn làm xe ôm ở đây, muốn có khách, muốn không bị

tụi khác đập, mỗi ngày mày phải nộp tao hai chục. Hiểu chưa?

Tôi nuốt nước bọt, gật đầu. Ông ta cùng chị sún răng đầy xe về nhà. Họ

là vợ chồng. Tôi hiểu ra mọi việc. Nhưng, tôi chẳng còn sức lực để ngạc
nhiên nữa.

Tôi trở thành người chạy xe ôm buổi tối. Tôi để mặc cho con Viva dính

bùn đất bẩn thỉu. Tôi buộc cái áo mưa trên đuôi đèn, dấu hiệu rõ nhất để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.