DẠT VÒM - Trang 24

ngóng ai vậy?

- Chờ khách! - Tôi đáp tỉnh rụi.

- Khách gì? - Đôi mắt đối diện trợn lên.

- Khách xe ôm chứ khách gì! - Tôi gắt. Chợt, tôi phát hoảng, lạnh toát

lưng. Lẽ nào chị ta tưởng tôi là một gã chết dẫm biến thái đứng chờ đón
khách đêm ư?

- À, ra vậy ta? Hí hí! - Chị bán hàng vỡ lẽ. Rồi chị ta ngoẹo đầu, cười

ngặt nghẽo, không sao ngừng lại được. Rồi chị ta đột ngột ngưng lại, ngó
tôi lom lom, nhận xét - Cậu trông như vầy, ai mướn cậu chạy xe ôm!

- Vậy phải làm sao? Chị giúp em đi! - Tôi đề nghị.

Chị sún răng biến vào hẻm nhỏ bên kia đường. Mươi phút sau, chị hiện

ra, đi cùng người đàn ông gầy gò, cao lêu khêu, đôi vai thẳng kỳ quái như
được nẹp bằng thanh tôn. Ông ta nhìn lướt qua tôi, nói một câu duy nhất
qua kẽ răng: "Theo tao!".

Khách đi xe đầu tiên của tôi là một người đàn ông bán bưu thiếp và xâu

móc chìa khoá ở vỉa hè ban đêm cho dân Tây bụi. Mái tóc toả mùi dầu sáp
cũ kỹ, ông ta bắt chuyện với tôi, các câu nói đều có pha đôi ba từ tiếng Anh
hay tiếng Pháp, nghe thật quái gở. Sau đó, khi tôi còn láng cháng gần vỉa
hè, một chị khoảng 30 tuổi đeo kính trắng, trông như một cành cây héo úa,
tay và vai khô khẳng, nhưng lại diện một cái áo lộng lẫy hở lưng thật rộng
vẫy xe tôi, yêu cầu tôi chở đến điểm diễn cách đấy 3 cây số. Chị ta cười
khành khạch khi tôi giật thót, biết chị là một violinist kỳ cựu. "Thỉnh
thoảng tôi có hát! Nhạc jazz hẳn hoi nhé. Nhưng chỉ những dịp thật đặc
biệt!". Tôi hỏi chị ta có hát được vài bài của Elia không. Ồ, ca sĩ mà chị ta
mê thích nhất. Giá bà ta còn sống, chị cảm thấy cuộc sống công bằng hơn
nhiều. Chị này có lẽ hơi khùng. Tôi nghĩ. Tuy nhiên, cảm giác căng thẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.