DẠT VÒM - Trang 22

DẠT VÒM

Phan Hồn Nhiên

www.dtv-ebook.com

Chương 5

Trong đám đồ cũ từng nhét trong kho, là căn phòng tôi ở bây giờ, có một

chiếc TV nhỏ dính đầy bụi. Tôi hỏi ý bà chủ nhà rồi tự mầy mò sửa chữa.
Sau một tuần, nó hoạt động trở lại. Buổi tối, tôi ngồi duới sàn, chăm chú
theo dõi tất cả các bản tin thời sự thế giới. Một cuộc sống bên ngoài đổ ập
vào. Các thông tin chiến sự, đủ thứ thảm hoạ động đất bão lụt như các đợt
sóng liên tục, nhận chìm tôi xuống tận đáy căng thẳng và buồn bã. Chỉ là
chuyện của người ta thôi mà. Dính líu gì đến tôi đâu. Chỉ cần tôi tự vạch ra
một đường biên, xây lên một bức tường kính trước mặt, thì tôi sẽ ổn thoả
hết mà. Tôi tự trấn an. Nhưng cái đầu óc lộn xộn và quả tim hay xúc động
ngớ ngẩn của tôi chẳng biết cư xử cho phải lẽ. Chúng làm tôi thắt đau. Mấy
lúc như thế, tôi tắt phụt TV, đóng sập lap-top, úp mặt vào gối, run bần bật.
Tôi được sinh ra để làm gì chứ? Liệu tôi có thể tự điều khiển cuộc sống của
tôi ra hồn không? Điều gì chờ tôi phía trước? Nếu tình trạng trống rỗng vô
tích sự này tiếp diễn, tôi chết quách đi có lẽ hữu ích hơn cho trái đất vốn đã
quá dư thừa các sự kiện chẳng ra gì. Một buổi tối, gần như sắp nhào đầu từ
chạc cây mận xuống khoảnh đất phủ đầy nhuỵ hoa lả tả trắng xoá, tôi chợt
choàng tỉnh. Những vấn đề choảng mạnh vào tôi, khiến tôi đau nhói thật ra
đến từ những người khác. Là chị Minh, là Xuyên, là cả cô gái chết tiệt đã
đánh thó ví tiền. Gục ngã vì những điều bên ngoài ấy thật không ra sao. Cái
chính là tự sắp xếp, giải quyết được những vấn đề ngay trong tôi. Ừ, nếu
không, tôi sẽ biến thành kẻ xa lạ với chính mình. Thoát ra khỏi tình trạng
mất phương hướng, trước tiên tôi cần tìm việc làm. Bất kể một việc gì đó.
Để không rảnh rỗi nghĩ ngợi mà phát điên lên. Và để có tiền mà sống cái
đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.