DẠT VÒM - Trang 23

Các ngày cuối tuần, thi thoảng bà chủ nhà nhờ tôi chở trên chiếc xe máy

đến một siêu thị trong khu trung tâm. Hoàn toàn hài lòng về việc được đưa
đón an toàn, bà cho phép tôi sử dụng chung cái tủ lạnh to tướng phía sau
nhà bếp. Tôi chẳng có gì để cất vào tủ ngoài vài chai nước lọc và một cái
hộp nhôm đặt trên ngăn đá để có đá lạnh. Từ cái công việc vụn vặt này, tôi
chợt nghĩ ra tôi có thể kiếm tiền từ chiếc xe.

Một buổi tối, thu hết can đảm, tôi thay bộ quần áo sạch sẽ dễ coi nhất.

Chiếc xe Viva ban chiều đã được chùi rửa sạch, bóng loáng lên như một
con ngựa nhỏ, lo lắng đứng nép dưới gốc mận, chẳng biết chuyện gì sắp
xảy ra. Cách cái xe bán thuốc lá và kẹo chewing gum một quãng, tôi gạt
chống, ngồi trên yên, chống cằm. Mắt dán chặt vào từng bóng người đi bộ
lướt qua trên hai bên vỉa hè, tôi bắt đầu một niềm hy vọng kiên nhẫn, chờ
đợi người khách đầu tiên.

Suốt ba ngày liền, tôi đợi như thế. Ngồi im quan sát, tôi phát hiện ra có

rất nhiều người sử dụng xe ôm. Tuy nhiên, bọn họ luôn có các mối xe quen
thuộc. Không ai để ý đến tôi cả. Tôi bồn chồn, đôi lần muốn lên tiếng chào
mời một ai đó khả dĩ. Thế nhưng câu nói mãi mắc kẹt trong cuống họng.
Một lần nọ, mệt mỏi và thất vọng, tôi lấy tiền lẻ, số tiền mà tôi xếp sẵn
trong túi áo chemise, làm tiền trả lại nếu có khách hàng trả giấy bạc lớn,
mua một cây kẹo chewing-gum. Cô bán hàng sún răng nhìn tôi ngờ ngợ,
cười khoe hàm răng sún mất hai chiếc, hỏi tò mò:

- Đứng đây hoài chi vậy cưng?

Tôi so lệch một bên vai, hất đầu ra sau và hơi nheo mắt, điệu bộ mà tôi

xem chán chê của các tay anh chị trên phim Hàn, ráng lấy giọng hờ hững:

- Cưng cái gì! Chị biết tui bao nhiêu tuổi rồi không?

- Trời, dữ dằn vậy đa! - Tiếng kêu vang lên, nghe tựa luồng gió phào ra

từ ô cửa sổ mất cánh - Mà nói thiệt đi, cậu đứng đây mấy hôm rày. Chờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.