DẠT VÒM - Trang 32

khoác jeans của cô nhóc. Tôi nín thở, khe khẽ tiến đến... Châu mở choàng
mắt. Tôi vội vã đổi tay, chìa ra quả táo. Cô nhóc nhíu mắt, kiểm tra lại túi
áo, thở phào: "Anh đừng hòng lấy trộm được thứ gì từ em!". Vừa gặm táo,
Châu nhìn tôi băng bó vết thương. Bỗng, cô ta giằng lấy băng bông từ tay
tôi, chậm vết bầm, bôi thuốc đỏ, rồi dán băng trên má tôi thật khéo léo. Tôi
buông tay, để im cho cô nhóc ăn cắp chăm sóc. Một hơi thở ấm áp nhè nhẹ.
Gò má lấm tấm tàn nhang. Một đôi mắt to rộng, từ đáy mắt ánh lên tia sáng
lấp lánh lạ lùng... Điều gì đó thức giấc trong tôi, cựa khẽ. Nhưng tôi giật
mình, cắt đứt mạch cảm xúc lạ lùng đang kéo đến. Một cô nhóc ăn cắp
đang đối diện tôi, không thể gần hơn. Chính xác là thế.

- Đừng ngó em lom lom như vậy! - Đôi môi hơi bĩu ra của Châu mấp

máy - Mẹ em là bác sĩ có phòng mạch. Em biết tất cả những trò cứu chữa
thế này.

Châu trả lời các câu hỏi của tôi ngắn gọn và thật dễ dàng. Như thể hàng

trăm lần cô nhóc đã bị tống cổ ra khỏi nhà buổi tối, hàng trăm lần tình cờ
chứng kiến một vụ cướp xe và đi theo nạn nhân về tận nhà. Châu vừa thi
trượt đại học. Cô ta bằng tuổi tôi. Chẳng qua kiểu tóc và cách ăn mặc kỳ
quái khiến cô ta chưa sạch vẻ nhóc con. Tối qua, đi chơi về nhà muộn trèo
hàng rào vào nhà, Châu bị trừng phạt, nhốt ngoài đường.

- Nếu em chờ thêm chút nữa thì sẽ được vào. Nhưng nghe ồn ào, em

chạy ra xem anh bị cướp xe. Sau đó, không hiểu sao em lẽo đẽo đi theo
anh. Vậy đấy... - Cô nhóc nói khẽ, dụi mắt.

- Tại sao ví tiền và di động của tôi nằm trong túi áo cô? - Tôi cười khẩy.

- Anh làm rơi ra và em nhặt hộ thôi! Khi nào chia tay, em sẽ trả lại hết

cho anh - Cô nhóc nhướng mắt, điệu bộ ngây thơ vô tội nhất đời.

- Còn ví tiền lần trước. Lúc cô ngồi cạnh tôi trên xe bus ấy? - Tôi hỏi

thẳng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.